Trong mấy người này, ngoại trừ Phùng Kiến Quốc ở đối diện đã gặp qua Lâm Nghiên Thu thì những người khác đều là lần đầu tiên gặp, mọi người cũng không phải kinh ngạc bình thường, nhất là Ngưu chính ủy, cằm của anh ta cũng sắp rơi xuống.
Nhìn đôi môi anh đào này, làn da trắng này, mồ hôi trên chóp mũi nhỏ giọt, khuôn mặt cười tươi khiến người ta vui vẻ, cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao thằng nhóc Trình Gia Thuật lại giấu diem không mang theo vợ tới bộ đội, cô vợ nhỏ này của cậu ta so với đoàn văn công ca hát kia còn xinh đẹp hơn nhiều!
Vừa vào phòng, thức ăn đã bày lên bàn, có món mặn, món chay còn có canh trứng đậu hũ.
Ngưu chính ủy còn chưa nếm được đồ ăn, đã bắt đầu khen: "Lão Trình, kiếp trước cậu đã thắp hương cầu nguyện thế nào mà giờ lại người được một cô vợ hiền lành xinh đẹp như vậy!"
Trình Gia Thuật không thể phủ nhận, anh mời mọi người ngồi xuống rồi sai bảo vợ mình: "Em đi lấy thêm mấy bộ chén đũa đi."
"Được." Lâm Nghiên Thu cười lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, giọng nói ôn nhu hiền lành.
Nhưng cô vừa quay đầu đi vào phòng bếp liền phồng má lên, thở phì phì nhỏ giọng nói thầm: "Lên mặt làm gì chứ!"
Vừa dứt lời, Trình Gia Thuật như ma quỷ không tiếng động bước vào khiến cô hoảng sợ.Lâm Nghiên Thu muốn mở miệng liền nghe thấy anh sâu kín nói: "Giả bộ y như thật." Nói xong, anh lấy một chai rượu trắng từ trong tủ rồi đi ra ngoài.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Nếu Lâm Nghiên Thu muốn làm cho ai đó thích mình thì việc đó rất dễ dàng.
Vốn dĩ mọi người thường có hảo cảm đối với cái đẹp, huống chỉ cô còn là một đại mỹ nữ luôn hướng về phía người khác tươi cười như gió xuân.
Trước đó Trình Gia Thuật còn nói sẽ không bị viên đạn bọc đường bắn ngã vậy mà khi đối mặt với cô liền không còn dáng vẻ chính trực nữa, nói chi là mấy người lão Phùng và bọn người chính ủy kia.
Ăn xong một bữa cơm, có thể nói cả khách và chủ đều rất vui vẻ.
Ngưu chính ủy đưa mắt nhìn Lâm Nghiên Thu giống như ánh mắt mẹ già tràn đầy yêu thương nhìn con gái.
Anh liên tục khen mấy món ăn của cô nấu rất ngon, canh cũng không tệ.
Lần đầu tiên nhìn cứ ngỡ rằng cô là người phụ nữ không biết làm gì, không ngờ cô thật sự là chân nhân bất lộ tướng.
Lâm Nghiên Thu ngồi ở bên cạnh cười hi hi, nếu là người khác thì e rằng họ đã sớm ngại ngùng, nhưng da mặt cô rất dày, bởi vì không có sự xấu hổ giống mấy cô vợ nhỏ dưới nông thôn nên Lâm Nghiên Thu thoải mái nhận lời khen của người khác dành cho mình.
"Ờ, trước hết phải nói cái này, về sau tôi sẽ thường xuyên đến nhà cô ăn ké nha." Ngưu chính ủy hớn hở cười, ăn no đỏ cả mặt.
"Tất nhiên rồi, anh đến lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh!" Lâm Nghiên Thu dứt khoát trả lời.
Cô không chú ý đến vẻ mặt đen sì của người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
Người phụ nữ này!
Dù sao cũng không phải là cô xào rau, cô đắc ý như thế làm gì!
Lâm Nghiên Thu rất thích mấy vị đồng nghiệp này của Trình Gia Thuật, nhân phẩm bọn họ rất tốt, uống rượu chỉ chạm đến môi liền dừng, không hút thuốc lá trước mặt cô và bọn họ.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người đàn ông mới đi đến dưới gốc cây ở cổng hút vài ngụm thuốc.
Lâm Nghiên Thu ở lại thu dọn chén đũa, nhìn xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy Trình Gia Thuật đang ngậm một điếu thuốc, cổ áo bị cởi ra hai nút, chắc là do anh uống rượu nên cô cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc lúc này của anh không giống bình thường.
Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là hơi phóng túng hơn một xíu.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Trình Gia Thuật liên nhìn thẳng vào Lâm Nghiên Thu, ánh mắt anh sâu kín giống như một móc câu.
Khuôn mặt Lâm Nghiên Thu lập tức đỏ lên, cô làm bộ như không nhìn thấy gì, lúc thì lau chén đũa, lúc thì dọn dẹp bếp nướng, sau đó khom lưng kéo cửa lò sắt ra, tính toán nấu một nồi nước để tắm.