Chuyện một thế giới không liên quan đến một thế giới khác, nếu cô đã tới nơi này, vậy cô chính là nữ phụ, Trình Gia Thuật chính là người đàn ông của cô.
Giống như là bất ngờ bị đả thông nhậm đốc nhị mạch, trái tìm nhỏ bé vốn còn đang rối rắm, bắt đầu rục rịch.
Đầu gối của anh cứng rắn đến mức khiến mông của cô thấy đau, Lâm Nghiên Thu ngồi không thoải mái, liền muốn dịch mông.
Kết quả cô vừa mới di chuyển thì đã bị anh siết chặt eo lại.
"Mau nói! Giải thích rõ ràng cho tôi, cái gì mà họa thủy!"
Được rồi, bây giờ không chỉ có cái mông đau mà eo cô cũng bị bóp đau nhói.
Lâm Nghiên Thu không an phận xoay eo, sau đó lẩm bẩm nói: "Anh còn giả bộ, tôi không tin anh không biết chuyện Dư Tĩnh Tĩnh nhớ thương anh!"
Trình Gia Thuật nhíu chặt mày, lập tức phủ nhận: "Tôi không biết."Lâm Nghiên Thu thuận thế hỏi anh: "Nếu cô ta quấn quýt lấy anh thì anh có buông vũ khí đầu hàng không?"
Là một trinh sát viên được huấn luyện, làm sao có thể tùy tiện bị một viên đạn bọc đường đánh ngã? Quá coi thường anh rôi: "Không có khả năng, em đừng có suy nghĩ lung tung."
"Vậy anh hứa đi." Lâm Nghiên Thu cầm hai vai của anh lắc lắc nói, giọng nói mang theo vài phần làm nũng: "Không được nhìn cô ta, không được để ý cô ta, cho dù cô ta cố ý ngã xuống trước mặt anh, anh cũng không được đỡ!"
Cái miệng nhỏ nhắn liên tục nói không ngừng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.
Mới vừa rồi anh còn thề son sắt sẽ không vị viên đạn bọc đường đánh ngã, đúng là người ăn mềm không ăn cứng, anh mất tự nhiên dịu giọng lại, nhưng vẫn dùng giọng điệu quát lớn nói: "Nói bậy bạ, bộ đội là nơi mà ai cũng có thể tiến vào hay sao? Mối quan hệ giữa tôi và cô ta bắn đại bác cũng không tới, tôi để ý đến cô ta làm cái gì?"
Lâm Nghiên Thu nghe xong mừng rõ nói: "Thật à?"
Người phụ nữ này, anh đã bao giờ lừa gạt cô sao!
Anh nghiêm mặt, bóp lấy eo đem vợ từ trên đùi đứng dậy: "Em đứng vững cho tôi, cửa lớn còn chưa đóng, để người ta thấy còn ra thể thống gì!"
"Đồ cổ hủ." Lâm Nghiên Thu nhỏ giọng nói thầm, buổi tối anh có bản lĩnh thì cùng cô nước sông không phạm nước giếng nha.
Thấy Trình Gia Thuật nhìn mình, cô thấy lạ nên hỏi anh: "Sao hôm nay anh về sớm quá vậy?"
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi, anh liền đen mặt nói: "Tôi nói với em tối nay lão Phùng và mấy người chính ủy bọn họ tới ăn cơm, em quên rồi sao?”
Lâm Nghiên Thu càng kỳ lạ: "Nhưng bây giờ là buổi trưa, cách buổi tối còn sớm lắm."
Trình Gia Thuật tức giận không nói nên lời, anh không muốn để ý tới cô nữa, xách cái giỏ sáng nay cô đi ra ngoài mua đồ ăn rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Người phụ nữ này, cô cũng không nghĩ tới, bây giờ không nấu sớm thì tới tối anh lại nấu ngay trước mặt bọn họ hay sao? Làm như vậy thì khuôn mặt của anh ta còn biết để ở đâu nữa!
"Đóng cửa lại!" Giọng nói tức giận của anh phát ra từ nhà bếp.
Buổi chiều, ánh mặt trời nóng nực chiếu lên cửa sổ kính văn phòng, trên sân thể dục ngoài cửa sổ, phó đội trưởng Triệu Hàn dẫn theo một đám người mang theo tạ đi huấn luyện.
Trong phòng làm việc, Trình Gia Thuật đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, người đi vào là Tôn Học Binh chuyên môn phụ trách điều tra tình báo cho Trình Gia Thuật ở đại đội trinh sát.
"Báo cáo đại đội trưởng, anh bảo tôi điều tra Dư Tĩnh Tĩnh, đây là hồ sơ thông tin của cô ấy mà tôi điều tra được." Trình Gia Thuật tiếp nhận hồ sơ, để Tôn Học Binh ngồi xuống.
Sau đó anh mở hồ sơ này ra.
Tôn Học Binh cởi mũ quân đội xuống, nói: "Người phụ nữ này tên là Dư Tĩnh Tĩnh, quê ở Lư Châu cách bộ đội chúng ta hai trăm dặm, trong nhà rất nghèo, nhà cô ấy có năm anh chị em, cô là chị cả, theo lời của người quen biết nói.