Đừng nhìn những người này khi huấn luyện là dáng vẻ cương trực lạnh lùng, thật ra trong lòng họ rất bát quái.
Tối hôm qua, Ngưu chính ủy nghe được tin tức từ vợ mình nên sáng nay đã khẩn cấp đi hỏi.
Trình Gia Thuật ừ một tiếng: "Tới rồi."
Sau đó anh cởi nón quân đội để lên bàn, chính mình ngồi xuống ghế gỗ lim, nói chuyện với Ngưu chính ủy: "Tối nay cậu gọi Phùng Kiến Quốc, mấy người hậu cần Tôn vệ binh đến nhà tôi ăn cơm."
Ngưu chính ủy nghe xong liền cảm khái nói: "Đúng vậy, cậu có vợ tới liền không giống trước đây, còn biết gọi chúng tôi tới ăn cơm."
Trình Gia Thuật nhìn anh: "Không phải tôi gọi các cậu mà là các cậu la hét đòi tới."
Ngưu Chính Ủy là ai? Anh ở trong bộ đội lăn lộn nửa đời người, loại người nào chưa từng tiếp xúc qua? Vì vậy ngay lập tức anh liền hiểu ý tứ của Trình Gia Thuật, gọi bọn họ đến ăn cơm chỉ là cái cớ, muốn kiếm chỗ tốt từ vợ mình mới là thật chứ gì?Đừng tưởng rằng dùng khuôn mặt lạnh ngụy trang là anh liền đoán không ra nhai...
Sau khi Trình Gia Thuật đi làm, Lưu Tố Mai đã tới cửa, trong lòng cô ấy nhớ Lâm Nghiên Thu hôm qua đề cập tới áo ngực, vì vậy cô muốn cùng Lâm Nghiên Thu đi mua đồ.
Bản thân cô nhát gan, không tự tin, cộng thêm khẩu âm nặng, bản thân cũng không biết chữ cho nên nhân viên ở cửa hàng bách hóa không thèm để cô vào mắt, vì vậy cô cũng rất ít khi đi.
Lâm Nghiên Thu có nhiều thứ muốn mua nên tất nhiên sẽ đồng ý, cô đưa mấy đứa nhỏ sang nhà Lưu Tố Mai để bọn nhỏ hai nhà chơi cùng với nhau, sau đó cô dọn dẹp một chút rồi cùng Lưu Tố Mai đi đến cửa hàng bách hóa.
Thời đại này nhân viên bán hàng rất kiêu ngạo, không quản khách hàng là ai, thái độ vô cùng hời hợt.
Cũng may Lâm Nghiên Thu lười để ý các cô ấy, cô cũng không vì người khác dùng lỗ mũi nhìn mình mà tức giận, cái chỗ rách nát như vậy còn làm ra dáng vẻ kiêu căng như thế làm gì!
Lâm Nghiên Thu kìm nén cơn bực bội mua hai miếng vải dệt, vốn dĩ cô muốn tìm một tiệm may quần áo, Lưu Tố Mai thấy vậy liền nói với cô.
"Lúc chị còn ở quê đã từng học may, để chị làm cho em, em tốn tiền trả phí thủ công làm cái gì."
Lâm Nghiên Thu vội hỏi: "Chị có thể làm theo kiểu dáng em vẽ không?" Cô thật sự mặc không quen kiểu dáng quần áo ở thời đại này.
Lưu Tố Mai vỗ ngực cam đoan: "Em muốn cái gì chị cũng có thể làm ra được!"
Hai người lại đi tới quầy đồ lót hỏi thăm áo ngực, nhân viên bán hàng lười biếng nói: "Đó là hàng hóa ngoại quốc giá cao nên chỉ có trong tiệm bán hàng nước ngoài mới có!"
Tiệm bán hàng nước ngoài vào hai ba mươi năm trước đã có, nhưng phải hoa kiều mới vào được, hai năm nay vật tư dư dả một chút, hệ thống quản lý cũng lỏng lẻo nên người bình thường cũng có thể vào, từ từ liền biến thành cửa hàng hàng hóa giá cao.
Hai người chậm rãi đi hỏi thăm mới tìm được tiệm bán hàng nước ngoài, cả thành phố cũng chỉ có một cửa hàng như vậy.
Quả thật nơi đây và các cửa hàng bình thường không giống nhau, mặc dù quần áo bên trong là kiểu cũ nhưng thiết kế rất cổ điển, quả nhiên có áo ngực, lại còn rất đẹp, có ren có hoa nhỏ cổ điển, một bộ là hai mươi lăm đồng.
Nhân viên bán hàng vừa báo giá, Lưu Tố Mai liên trợn tròn mắt, chỉ có chút vải vóc mà lại bán đắt như vậy!
Lâm Nghiên Thu không chớp mắt chọn liên tục hai bộ, sau đó cô lập hóa đơn trả tiền, Lưu Tố Mai vội vàng giữ chặt tay cô nhỏ giọng nói: "Đừng mua, món này đắt như vậy, về nhà lão Trình có mắng em không?”
Lâm Nghiên Thu sửng sốt: "Mắng em cái gì?"
Lưu Tố Mai vội vàng nói: "Đương nhiên là mắng em không biết cách sống, anh ta sẽ cho em sắc mặt không tốt!" Lâm Nghiên Thu cẩn thận nhớ lại, nhưng chẳng có gì: "Nhưng tiền này là ba Đại Bảo cho em mua đấy, anh ấy nói em muốn mua mấy bộ cũng được, nếu không đủ tiền thì nói với anh ấy."