Vợ người ta ai cũng biết giặt quần áo nấu cơm hay may vá, còn nhà anh thì ngược lại!
"Còn nữa, tối nay đem mấy cái hành lý của em đều chuyển vào trong phòng tôi."
Thấy cô vợ nhỏ ngạc nhiên, Trình Gia Thuật chắp hai tay sau lưng nói: "Bọn họ đều xuất thân là trinh sát, năng lực của trinh sát rất tốt, nếu bị bọn họ phát hiện chúng ta chia phòng ngủ..."
Lúc nói lời này, anh liếc Lâm Nghiên Thu một cái: "Truyền ra ngoài còn ra thể thống gì!"
Lâm Nghiên Thu: "...
Trước đó không phải anh nói cô chỉ cần chăm sóc cho mấy đứa nhỏ mà không cần quản anh ta sao?
Cái người này nói thế nào mà không chịu giữ lời!
"Ừm, cái kia.
." Lâm Nghiên Thu nóng nảy, bất giác vươn tay nắm lấy cánh tay đầy cơ bắp của anh, không biết cô muốn đẩy anh ra hay là muốn làm gì.Lâm Nghiên Thu còn chưa kịp nói gì đã bị anh cắt ngang, nghiêm túc giải thích: "Mẹ Đại Bảo, em phải biết nếu như bị người khác nhìn thấy chúng ta chia phòng ngủ, nói lớn chuyện hơn chính là đang quấy nhiễu quân tâm, hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Quấy nhiễu quân tâm? Hau quav6 cung nghiem trong?
Lâm Nghiên Thu vội vàng hỏi: "Nghiêm trọng đến mức nào?"
Cô không hiểu rõ thế giới được thiết lập này lắm, có chỗ tương đồng với thực tế nhưng cũng có chỗ do tác giả thiết lập riêng.
Nam chính giống như không có nói giỡn nên cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
"Vậy phải xem hậu quả là gì, nhẹ thì bị giáo dục phê bình, nặng hơn.
." Anh đưa mắt nhìn về phía cô: "Phải ngồi tù."
Lâm Nghiên Thu: "..."
Thế giới này nghiêm khắc tới vậy à? Động một chút là vào tù.
Cả người Lâm Nghiên Thu lập tức sợ hãi.
nÀ
Cô cúi đầu ủ rũ, từ góc độ của Trình Gia Thuật, anh có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình đang sợ sệt, hai tay nắm chặt cánh tay anh cũng đã buông ra, đầu ngón tay xoắn thành một chỗ, cả người đều viết đầy chữ không tình nguyện.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, không tình nguyện cũng phải tình nguyện, không thể nuông chiều cô được!
"Em thu dọn hành lý đi, tôi đi mua cơm." Nói xong anh liền cầm vac cơm đi đến căng tin.
Chỉ để lại một mình Lâm Nghiên Thu đứng đó sắp khóc, nam chính rõ ràng biết chuyện giữa "cô" và người bán hàng rong, do đó không nên cùng "cô" tương kính như tân mới đúng chứ?
Tại sao bây giờ cô lại có loại ảo giác nam chính đói bụng muốn ăn quàng?
Sáng nay cô mới sắp xếp xong đồ đạc, giờ lại muốn chuyển chỗ, thật phiền phức! Lâm Nghiên Thu đem từng bộ quần áo sang phòng bên cạnh, cô cũng không biết nên để nó ở chỗ nào, cho nên nhìn thấy chỗ nào có không gian liền để đó là được.
Đợi tới khi Trình Gia Thuật quay về, phòng của anh đã thay đổi rất nhiều.
Trên bàn làm việc bằng gỗ lim dựa vào cửa sổ, vốn dĩ chỉ đặt một ngọn đèn bàn, mấy quyển sách xếp gọn gàng ở góc, một cây bút máy cắm vào ống đựng bút kèm theo của đèn bàn, bên cạnh ống bút là bình mực vừa mở.
Mà bây giờ, trên mặt bàn có thêm một đống hủ kem lọ kem cao thấp xen kẽ, một cái gương và lược chải đầu quăng lung tung, hai cái lọ thủy tỉnh cắm hoa đặt hai bên.
Trên giường khung sắt trải khăn trải giường quân đội màu xanh lục, có thêm một cái gối đầu, một cái chăn thêu hoa vụn, không có gấp ra bốn góc vuông, còn có áo sơ mi trắng không gấp lại bỏ vào trong tủ hay là treo trên móc quần áo, mà ném trên lưng ghế như vậy là có ý gì?
Anh chỉ tùy tiện quét qua một vòng, thấy chỗ nào cũng không thích hợp.
Bất quá Trình Gia Thuật cũng không nói gì, anh dựa vai phải vào khung cửa, hai tay khoanh lại ôm ngực, nhìn cô dọn dẹp.
Lâm Nghiên Thu sắp xếp đồ vật đã ổn thỏa, vừa xoay người thấy anh không biết đứng ở đó bao lâu rồi.
Trên khuôn mặt luôn nghiêm túc lại có vài phần vui sướng và thỏa mãn?
Lâm Nghiên Thu đưa tay dụi mắt, nhất định là do cô hoa mắt thôi.