Trình Gia Thuật đội mũ lên đầu, nghe thấy tiếng của cô vợ nhỏ thở dài một tiếng liền biết cô muốn nói gì, anh nhíu chặt mày nói: "Dưới cái mũi chính là miệng, không biết căng tin ở đâu thì tự mình đi hỏi!"
Tự hỏi thì tự hỏi, anh ta làm gì hung dữ dữ vậy? Giống như ăn phải thuốc súng, cô có trêu chọc anh bao giờ đâu?
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới chuyện anh ta tức giận là bởi vì cô chia phòng ngủ.
Bây giờ thân phận của Lâm Nghiên Thu là vợ của Trình Gia Thuật, không nói một tiếng đã tự ý chia phòng với anh.
Làm như vậy chẳng khác nào muốn gián tiếp nói với anh rằng: Tôi không muốn sống với anh, anh tự mình giải quyết đi!
Vốn dĩ Trình Gia Thuật rất tức giận vì chuyện ngoại tình của "cô" và người bán hàng rong.
Mặc dù thân thể không vượt quá giới hạn nhưng tâm hồn, tỉnh thần đã có tư tưởng vượt xa rồi.
Sau khi anh biết chuyện liền mang cô đi theo mình, thật ra anh làm như vậy để cứu vãn hôn nhân đang tràn ngập nguy cơ tan vỡ.
Dù sao hai người đã lấy nhau nhiều năm như vậy, nếu nói không có một chút tình cảm nào thì nhất định là giả.Kết quả thì sao, cô mới tới bộ đội đã vội vã chia phòng, anh có thể cao hứng mới sợi Bất quá Lâm Nghiên Thu là một người ngoài tới nên cũng không có khả năng tìm hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ.
Còn nữa, cô cũng sợ anh vào một đêm nào đó đột nhiên nổi lên thú tính rồi tìm cô...
Sáng hôm nay, khắp nơi trong quân đội đã đưa tin huấn luyện binh mới gia nhập đại đội cấp A.
Triệu Hàn vừa mới kiểm tra xong danh sách tất cả thành viên thì thấy Trình Gia Thuật mặc quân phục đi tới.
"Mọi người đã đến đầy đủ chưa?"
Triệu Hàn vội vàng đứng nghiêm chào, sau khi nhận được cái gật đầu của Trình Gia Thuật mới đi tới trước mặt anh báo cáo: "Thành viên tham gia huấn luyện có tổng cộng năm mươi người, tất cả đã đến đầy đủ!"
Nếu như Lâm Nghiên Thu ở đây sẽ phát hiện người đàn ông mà cô luôn chửi mắng sau lưng thì ra ở trước mặt cô và ở trong quân đội là như hai người khác nhau.
Bây giờ mới có thể nói Trình Gia Thuật thật sự đang nghiêm túc, cả người anh ta như băng lạnh thấu xương.
Rõ ràng chỉ đứng yên một chỗ, không nổi giận nhưng từ đầu tới chân đều lộ ra một loại khí thế mạnh mẽ bất phàm.
Đám người trong quân đội không có ai dám cợt nhả trước mặt anh, cho dù là mấy người huấn luyện binh mới tới cũng đã từng nghe nói qua danh hào của Trình Gia Thuật, tất cả đều hiện ra sắc mặt nghiêm nghị.
Trình Gia Thuật nhìn lướt qua đoàn người, chắp tay nói: "Từ Phong, ra khỏi hàng."
Từ Phong bị điểm danh có chút kinh ngạc, cậu lập tức nghe lời đi ra khỏi hàng.
Khác với những người lính nghĩa vụ khác chuyển sang làm sĩ quan, Từ Phong là người đường đường chính chính thi đậu vào trường quân đội.
Cậu ta còn học nghiên cứu sinh, có làn da trắng nên nhìn dáng vẻ rất thư sinh, thân thể cũng không rắn chắc lắm.
Đàn ông mà yếu đuối như gà vậy, chẳng đáng được anh để vào mắt.
Chỉ là khi anh nhớ tới lúc cô vợ nhỏ xem ảnh chụp do bà lão Từ đưa tới liền khen cậu ta đẹp trai, một ngọn lửa nhỏ ở trong lòng bỗng dưng muốn bùng phát ra ngoài.
Dáng người khá giống người bán hàng rong, khí chất cũng có năm phần tương tự.
Anh bất giác nhíu mày, mới giải quyết xong một tên bán hàng rong, bây giờ lại xuất hiện một con gà yếu đuối này làm anh tức giận không thôi.
"Trở về hàng." Trình Gia Thuật thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người mang theo tạ chạy xa hai mươi kmIl”
Vừa dứt lời đã khiến mọi người sửng sốt.
"Báo cáo." Từ Phong hô to.
"Nói đi!"
"Mang theo tạ chạy hai mươi km là quá không hợp lý, thân thể của chúng tôi căn bản không thể chịu nổi, đội trưởng anh có phải hay không nên nên điều chỉnh với thực tế."