Hồ chứa ở thượng nguồn Kinh huyện có khoảng chừng tám trăm triệu mét khối, lần này bị mưa lớn tập kích nên đập bị vỡ, đỉnh lũ cao hơn năm mét gầm thét đi xuống.
Tình thế nguy cấp, mang đến tai nạn cũng là hủy diệt, trong vòng liên tục bảy mươi hai giờ, cơ hồ không có ai dám nghỉ ngơi, cũng không có ai bận tâm tới việc ăn cơm, tất cả mọi người đều đang kiên trì chạy đua từng giây từng phút để cứu người.
Dưới loại áp lực tải trọng cao này, thật ra thân thể của Trình Gia Thuật đã sớm mệt mỏi vô cùng.
Trong dạ dày trống rỗng, trên người lại đau nhức, căn bản không có cách nào có thể an ổn đi ngủ, hiện tại được Lâm Nghiên Thu dỗ dành đút cơm khiến dạ dày anh được lấp đầy, trên người hình như cũng không còn đau nữa, rất nhanh cơn buồn ngủ liền ập đến, Trình Gia Thuật nặng nề ngủ thiếp đi.
Nhìn bùn đất và vết máu trên mặt anh còn chưa rửa sạch, Lâm Nghiên Thu đến phòng tắm lấy một chậu nước ấm đem ra, sau đó lấy khăn mặt cẩn thận lau sạch sẽ cho Trình Gia Thuật, sợ đánh thức anh dậy.Lúc bưng nước thải đi ra ngoài, đi ngang qua văn phòng làm việc, cô thấy bên trong có một bác sĩ mặc áo khoác trắng, Lâm Nghiên Thu liền đi vào hỏi thăm tình hình.
Tuổi tác của nam bác sĩ này không lớn lắm, bác sĩ thập phần kiên nhẫn nói: "Lúc bệnh nhân được đưa tới quả thật tương đối nguy cấp, toàn thân đa chấn thương, mất máu quá nhiều, gãy hai xương sườn, chúng tôi đã xử lý qua, hiện tại tình huống bệnh nhân cũng đã ổn định, bất quá còn cần phải tnh dưỡng một thời gian, phía người nhà, cũng phải tận tâm chăm sóc nhiều hơn."
Lâm Nghiên Thu vội vàng gật đầu, tất nhiên phải chăm sóc cho Trình Gia Thuật thật tốt, nếu đổi anh thành cô thì nhất định cô sẽ đau chết đi được, cũng khó cho anh vẫn có thể cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh chống đỡ.
Thừa dịp Trình Gia Thuật đang ngủ say, Lâm Nghiên Thu đi ra ngoài một chuyến, cô đến cửa hàng bách hóa gần đó mua một ít đồ dùng hàng ngày, thấy có người bán quần lót nên tới mua hai cái.
Cũng may cô có thể mua được, thời tiết bây giờ tương đối nóng, Trình Gia Thuật đang bị thương nên có thể không cần mặc áo, cũng có thể không mặc quần, nhưng nếu không mặc quần lót... Hình như có hơi tổn thương lòng tự trọng thì phải.
Điều kiện y tế của bệnh viện cấp huyện khá kém, hơn nữa người bị thương được đưa tới đây càng lúc càng nhiều, đa số người nhà của bệnh nhân không ở bên cạnh, bệnh viện sắp xếp y tá cho Trình Gia Thuật, đồng thời cô ấy còn phải chăm sóc cho những người khác nên khó tránh khỏi phải phân chia thời gian.
Không đủ người, y tá có thể cho bệnh nhân ăn đã là tốt lắm rồi, còn ai có thể thể bận tâm tới mấy việc nhỏ này nữa chứ.
Sau khi Lâm Nghiên Thu mua đồ trở về, đúng lúc Trình Gia Thuật đã tỉnh, anh vừa nhìn thấy cô liền gấp gáp hỏi: "Em đã đi đâu vậy?"
Vốn dĩ anh lo lắng Lâm Nghiên Thu tới đây một mình nên không quen thuộc, hơn nữa cô nói trên đường tới bị lưu manh sờ mông nên càng khiến Trình Gia Thuật lo lắng không thôi.
Vừa rồi tỉnh lại không thấy cô, suýt nữa anh đã xuống giường đi tìm nhưng bị y tá đi vào đổi thuốc cản lại, giáo huấn anh một trận khiến anh mất mặt, vì vậy chỉ đành thành thật nằm trên giường chờ vợ về.
Nhưng trong lòng anh rất nóng nảy a, cho nên khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Nghiên Thu anh liền cau mày trừng mắt với cô.
Cũng may Lâm Nghiên Thu nể tình anh bị thương nên mới không chấp nhặt với anh, cô vẫn ôn tồn nói: "Tôi đi mua bàn chải với kem đánh răng cho anh nè, mấy ngày nay anh chưa đánh răng nên thấy khó chịu rồi đúng không?"
Vừa nói cô vừa lật túi vải mình xách từ nhà tới, sau đó vội vàng lấy đồ ra cho anh xem: "Anh coi tôi còn mua quần lót cho anh nữa đó nha!"