Ngô Khởi Lan tiếp tục nói: "Sau khi tôi và anh chia tay, tôi còn bị điều đến địa phương này.
Chẳng lẽ, tôi không nên cách xa anh ra à? Mẹ của anh tôi không thể trêu vào, bởi vì dì ấy rất thích nói đùa, phải không dì?"
Ngô Khởi Lan chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được nguyên nhân mình bị điều chuyển đến huyện Thanh Vân, chắc chắn có liên quan tới bà ta.
Nếu không, tại sao công việc của cô ấy ở thành phố đang phát triển rất tốt, thậm chí còn sắp thăng chức, lại vô duyên vô cớ bị điều chuyển tới đây.
"Ngô Khởi Lan, cô câm mồm cho tôi." Bà Tần sợ hãi quát lớn, muốn làm cho Ngô Khởi Lan ngừng lại.
Sau đó, bà ta quay đầu nói với Tần Tử Huân: "Tử Huân, con đừng nghe cô ta nói bậy, chuyện này không liên quan gì đến mẹ hết."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa.
Con biết hết rồi.
Nếu không có nguyên nhân thì làm sao cô ấy lại phải tìm lý do như thế để chia tay con." Tần Tử Huân thở dồn dập nói: "Dì nhỏ đang làm việc ở công ty bách hóa, có phải mẹ bảo dì ấy làm như vậy?"
"Không phải, không phải, con không tin thì có thể hỏi dì nhỏ của con.
Mẹ không làm gì hết.
Dì con làm gì có bản lĩnh lớn như vậy.
Con không tin thì có thể gọi điện hỏi em ấy.
Mẹ thật sự không làm cái gì cả." Bà Tần cố gắng giải thích với con trai.
Tần Tử Huân xua tay.
Hiện tại, anh ta không muốn nói thêm bất cứ câu gì nữa.
Dì nhỏ và mẹ của anh ta đều cùng một giuộc với nhau, làm sao có thể thừa nhận chứ.
Hơn nữa, sự việc này sao có thể để lộ ra ngoài.
Tần Tử Huân hít sâu một hơi, xoay người nhìn Ngô Khởi Lan: "Khởi Lan, anh thật sự xin lỗi.
Anh thay mặt mẹ anh nói lời xin lỗi với em." Nói xong, anh ta cúi gập người trước mặt Ngô Khởi Lan.
Từ Thiên Lam và Tần Minh không còn ở trong phòng, chuyện của bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết.
Cho nên, lúc này chỉ còn có ba người, Ngô Khởi Lan đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, không cảm xúc nói: "Đều là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn nhắc lại, mời các người ra ngoài cho."
Tần Tử Huân gật đầu: "Vậy, chúng tôi đi trước."
Anh ta liếc nhìn mẹ của mình một cái, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rãi bước ra ngoài.
Bà Tần định đi tới đỡ lấy Tần Tử Huân nhưng đã bị anh ta đẩy ra.
Ngô Khởi Lan nhắm mắt lại, không muốn nhìn bọn họ.
Cô ấy thật sự không chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Hai mẹ con Tần Tử Huân một trước, một sau đi ra ngoài.
Tần Minh cũng lập tức theo sau bọn họ.
Từ Thiên Lam vào văn phòng, nhìn thấy Ngô Khởi Lan ngồi ở bàn làm việc, liền nói: "Trong siêu thị cũng không có chuyện gì quan trọng, chị về nhà nghỉ ngơi đi.
Có việc gì, em sẽ cho người thông báo với chị."
Ngô Khởi Lan gật đầu: "Cũng được, cảm ơn em, chị về trước đây."
"Không cần khách sáo."
Sau khi trở về nhà, Từ Thiên Lam liền kể chuyện của Tần Tử Huân và Ngô Khởi Lan cho Vu Đại Hải nghe: "Anh bảo chuyện này là thế nào?" Đột nhiên, Từ Thiên Lam lại nhớ tới bà mẹ chồng độc ác của mình.
Nếu không phải cô đúng lúc xuyên tới đây, thì Từ Thiên Lam đã sớm chết rồi.
Cũng không biết, sau khi Vu Đại Hải trở về sẽ cảm thấy thế nào.
Nhìn gương mặt hiền lành của Vu Đại Hải, Từ Thiên Lam không đành lòng nhìn anh đau khổ.
Cô vô thức sờ lên gương mặt của anh.
"Chủ tịch Tần đúng là xui xẻo, lẽ ra đã có được một người vợ tốt, vậy mà lại bị mẹ của mình phá hỏng mất.
Có điều, sao trước kia anh ấy lại không phát hiện ra việc làm của mẹ mình chứ.
Ưm, em sờ mặt anh làm gì?" Mặt Vu Đại Hải đỏ bừng, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt tỏ vẻ thương hại của Từ Thiên Lam.
Đột nhiên, Vu Đại Hải nhớ tới lúc trước, khi anh không có ở nhà, Từ Thiên Lam cũng bị mẹ chồng ghét bỏ, chịu không ít đau khổ.
Vu Đại Hải cảm thấy lúc đó, mắt của mình cũng mù rồi.
Vì thế, anh rất áy náy, dùng gương mặt cọ cọ vào bàn tay của Từ Thiên Lam: "Em yên tâm, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn."
"Vâng." Từ Thiên Lam trả lời.
Hai người lại tiếp tục nói sang chuyện khác.
Vu Đại Hải liền nhắc đến chuyện trung tâm thương mại sắp hoàn thành, sau đó sẽ bắt đầu cho thuê mặt bằng, không biết Tần Tử Huân còn có thể trụ được không?
Tất nhiên, Tần Tử Huân vẫn tiếp tục làm việc.
Ngay ngày hôm sau, anh ta "tự mình" hộ tống mẹ của mình trở về nhà.
Sau đó, đích thân chủ trì việc tuyển dụng những doanh nghiệp thuê mặt bằng ở trung tâm thương mại.
Chuyện này cũng là chủ ý của Từ Thiên Lam.
Trước khi xây Trung tâm thương mại, Tần Tử Huân muốn vực dậy nền kinh tế ở huyện Thanh Vân.
Anh muốn tạo ra một thị trường mua bán, mà ở đó người dân muốn mua cái gì đều có.
Nhưng nếu tự nhập hàng hóa thì anh ta không có khả năng vận hành một Trung tâm thương mại lớn như vậy.
Lúc đó, Từ Thiên Lam cũng có mặt trong văn phòng của Ngô Khởi Lan nên thuận miệng nói ra một biện pháp.
Đó là thu hút những nhà bán hàng.
Sau đó, cô nói cụ thể ý tưởng của mình.
Trung tâm thương mại sẽ thu hút những doanh nghiệp khác nhau, đồng thời cung cấp cho bọn họ những chính sách ưu đãi, để bọn họ mang hàng hóa của mình tới đây buôn bán.
Trung tâm thương mại chỉ cần cung cấp địa điểm để bọn họ kinh doanh, bên cạnh đó sẽ thành lập một hệ thống nhân viên quản lý các gian hàng.
Những chuyện còn lại sẽ để cho các doanh nghiệp tự mình sắp xếp và điều phối.
Tần Tử Huân nghe xong thì rất tán thành.
Mấy người lập tức lên phương án làm việc.
Lúc ấy, Tần Tử Huân còn cảm thấy cơ hội tiếp xúc với Ngô Khởi Lan sẽ càng nhiều hơn, nói không chừng lại..
Nhưng không ngờ, chỉ mới mấy ngày, hai người đã hoàn toàn hết hy vọng.
Sau khi biết được mẹ mình đã gây ra những tổn thương cho Ngô Khởi Lan, anh ta không còn mặt mũi nào mà gặp lại cô ấy nữa, càng không có hy vọng để ở bên cạnh Ngô Khởi Lan.
Có lẽ đối với Ngô Khởi Lan, gặp lại anh ta chính là tổn thương lần thứ hai.
Bởi vậy, Tần Tử Huân không dám tiếp cận đối phương, có như vậy cuộc sống và công việc của cô ấy mới được yên ổn.
Bởi vì, Trung tâm thương mại có nhiều chính sách rất ưu đãi nên chuyện thu hút nhà bán hàng rất thành công.
Trước khi, Trung tâm thương mại khai trương, mặt bằng bên trong đã được cho thuê hết.
Trung tâm thương mại được khai trương cũng chính là lúc các nhà bán hàng chính thức đi vào hoạt động.
Trung tâm thương mại đã thực sự trở thành nơi lý tưởng cho người dân lui tới.
Giá cả hàng hóa trong Trung tâm thương mại không cao, thậm chí một số mặt hàng còn rẻ hơn ở bên ngoài.
Hơn nữa, Trung tâm thương mại cũng có nhiều chính sách ưu đãi, một lần đi có thể mua hết được những đồ dùng cần thiết, cách thức tính tiền cũng được thống nhất.
Cho nên, Trung tâm thương mại lập tức trở nên nổi tiếng, cũng thu hút sự chú ý của truyền thông địa phương đến đưa tin.
Từ Thiên Lam nhìn thấy có truyền thông tới đưa tin liền không buông tha cơ hội quảng cáo cho siêu thị của bọn họ.
Vì thế, chuỗi siêu thị của bọn họ cũng được đưa tin rầm rộ, nhờ đó mà doanh thu tăng vọt trong một thời gian.
Tần Minh cũng nắm bắt cơ hội, tiến hành quảng cáo để tăng thêm độ nổi tiếng cho sản phẩm.
Trong đó, Vu Đại Hải là người được hưởng lợi nhiều nhất.
Ngày Trung tâm thương mại được khai trương, công ty nội thất-kiến trúc của anh lập tức trở lên nổi tiếng trong và ngoài huyện Thanh Vân.
Đúng vậy, công việc trang hoàng của Trung tâm thương mại cũng do công ty của anh hoàn thành.
Trong nhất thời, những công trình mà Vu Đại Hải nhận được cũng càng ngày càng nhiều.
Công việc nhiều, nhân viên cũng tuyển thêm, công ty của Vu Đại Hải bắt đầu bước vào thời kỳ thịnh vượng và phát triển.
Tuy nhiên, anh cũng sắp phải đón nhận một phiền toái.
Khoảng thời gian này Từ Thiên Lam rất bận rộn.
Trung tâm thương mại khia trương rất thành công, thu hút sự chú ý của giới truyền thông địa phương, thậm chí còn có mấy đài truyền hình ở nơi khác đến phỏng vấn.
Cô muốn nhân cơ hội này để quảng cáo cho chuỗi siêu thị của bọn họ.
Đồng thời, cô cũng bảo Tần Minh nên quảng cáo thương hiệu sản phẩm của công ty mình.
Đương nhiên, quảng cáo cần rất nhiều tiền, nhưng Tần Minh là một người nhìn xa nên cho dù Từ Thiên Lam không đề xuất thì anh ta cũng có ý muốn quảng cáo cho thương hiệu công ty.
Lần này vừa hay là một cơ hội tốt để thực hiện.
Vì thế, thời gian này Từ Thiên Lam rất bận rộn.
Mặc dù Tần Minh có ý tưởng nhưng anh ta lại không biết chút gì về mảng truyền thông.
Người có nhiều ý tưởng nhất mà anh ta quen chỉ có Từ Thiên Lam.
Hơn nữa cô còn là cổ đông của công ty.
Lúc này không tận dụng thì đợi đến khi nào, vì thế Từ Thiên Lam bị mắc vào cái bẫy của chính mình.
Cuộc sống nhàn nhã mới được có mấy ngày đã chấm dứt.
Ba đứa nhỏ trong nhà thì có hai đứa đi học, một đứa khác thì đã biết đi rồi nhưng vẫn cần người lớn chăm sóc.
Từ Thiên Lam liền quyết định mang theo bé con đến nhà máy của Tần Minh, lên kế hoạch quảng cáo.
Mỗi ngày, Tần Minh sẽ cho xe tới đón hai người, đến buổi chiều sẽ đưa về tận nhà.
Sau đó, Từ Thiên Lam lại đi tới trường học, đón hai đứa nhỏ nhà mình về nhà.
Một ngày cứ nhanh chóng trôi qua như vậy.
Bên phía Vu Đại Hải thì càng bận hơn.
Từ ngày Trung tâm thương mại khai trương thành công, tên tuổi của anh cũng HOT lên, không chỉ nổi tiếng trong huyện Thanh Vân, mà nổi tiếng sang cả mấy huyện lân cận.
Hầu như, mấy huyện lân cận không có đội xây dựng nào có thể sánh bằng công ty của anh.
Thậm chí còn lớn mạnh hơn cả đội nhóm xây dựng của chú Sáu lúc trước, đáng tiếc chú Sáu đã đi ra bên ngoài phát triển rồi.
Ngoài ra, công ty của anh còn có thế mạnh mà không có đội nhóm nào có thể làm được, đó là thiết kế nội thất.
Những bản thiết kế của công ty anh đều được khách hàng yêu thích.
Vì vậy mà bây giờ, công ty của Vu Đại Hải có một hàng dài khách hàng đang chờ được phục vụ.
Hiện tại, đơn đặt hàng của Vu Đại Hải giống như tuyết mùa đông.
Cho nên, anh lại phải tiếp tục tuyển thêm nhân viên, mở rộng quy mô công ty một lần nữa.
Mà Tần Tử Huân thấy anh làm rất tốt nên lại cấp cho anh không ít dự án, nhất thời không ai sánh kịp.
Khoảng thời gian này, Tần Tử Huân cũng lao đầu vào công việc.
Trước kia, bộ dáng của Tần Tử Huân đã nghiêm nghị, thì nay càng ít nói ít cười hơn, chỉ có công việc và công việc.
Tần Minh nghe nói, nhiệm kỳ của Tần Tử Huân ở huyện Thanh Vân sắp kết thúc, có lẽ là khi huyện Thanh Vân phát triển thì sẽ là lúc anh ấy phải rời đi.
Ngô Khởi Lan cũng gần giống như vậy.
Nhưng cô ấy không muốn chuyển đi.
Trước kia, trong suy nghĩ của cô ấy lúc nào cũng tâm niệm muốn rời khỏi nơi này.
Bây giờ, cô ấy muốn có nhà cửa ở đây, sau đó đón cha mẹ đến đây ở cùng.
Vu Đại Hải mở rộng quy mô công ty, nhân viên tăng lên nhiều nên bắt buộc phải đổi một chỗ khác rộng hơn.
Lần này, anh thuê hẳn một bưu cục hai tầng, nơi này khá rộng rãi, thích hợp làm văn phòng.
Vừa bận rộn chuyển văn phòng công ty, vừa phải tiếp tục thực hiện dự án khiến cho cân nặng của Vu Đại Hải sụt giảm nhanh chóng.
Từ một người đàn ông cao to biến thành một người tiêu chuẩn, đẹp trai sáng lạng.
Tuy rằng.
Vu Đại Hải không chú trọng vẻ bề ngoài nhưng từ khi có Từ Thiên Lam chăm chút thì đã tốt hơn một chút.
Mỗi lần Từ Thiên Lam mua quần áo cho mình cũng sẽ mua luôn cho cả anh.
Đối với người làm ăn, vẻ bề ngoài rất quan trọng.
Cô không tạo hình cho Vu Đại Hải giống như Tần Tử Huân sạch sẽ, mặc quần áo công sở.
Nhưng ít nhất cũng vừa mắt người xem.
Hôm nay, Vu Đại Hải mặc một bộ quần áo đơn giản mà Từ Thiên Lam vừa mới mua cho đến công ty.
"Giám đốc, chào buổi sáng." Người chào hỏi anh chính là nhân viên lễ tân của công ty – Tiểu Cù.
Cô ấy là người trấn trên, còn chưa đến hai mươi tuổi và chỉ tốt nghiệp cấp hai.
Trước kia, cô ấy làm việc ở xưởng dệt ở thị trấn bên cạnh nhưng chỗ đó tiền lương thấp, lại xa nhà.
Đợt vừa rồi, cô ấy về nhà thì nghe nói công ty của Vu Đại Hải tuyển người nên tới đây xin việc.
Cô ấy là một người rộng rãi, hay cười, lại có nhiều năm kinh nghiệm nên giao tiếp với người khác không có khó khăn gì.
Yêu cầu ở quầy lễ tân cũng không cao nên Từ Thiên Lam quyết định thuê cô ấy ngay sau buổi phỏng vấn.
Thực ra, Vu Đại Hải không hài lòng lắm, bởi vì công ty của anh hầu hết đều là nam.
Hơn nữa, ngoài trừ Từ Thiên Lam thì anh rất ngại tiếp xúc với những người phụ nữ khác.
Anh nghĩ những người khác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái nên định tuyển tất cả đều là nam giới.
Ở những phương diện khác, tư tưởng của Vu Đại Hải rất cởi mở, nhưng riêng vấn đề này thì anh lại khá bảo thủ.
Anh cho rằng ngoài người thân ra, thì nam nữ tiếp xúc với nhau nhiều rất dễ nảy sinh chuyện.
Từ Thiên Lam còn cười nói anh cổ hủ, phòng tránh là đúng nhưng không cần quá nhạy cảm.
Nếu ngay cả sự tin tưởng này mà cô cũng không có thì cô đúng là quá hồ đồ.
Hơn nữa, Từ Thiên Lam vẫn luôn cho rằng hai người đến với nhau là do duyên phận và sức hấp dẫn của đối phương, chứ không phải là phòng bị lẫn nhau.
.