Vu Đại Hải đến công ty sắp xếp mọi việc, sau đó lại chạy vào thành phố.
Thời gian tới, khẳng định anh sẽ phải chạy đi chạy lại hai nơi.
Nhưng ngày hôm sau Vu Đại Hải vừa mới lái xe ra ngoài thì công ty liền xảy ra chuyện.
Từ khi Vu Đại Hải bắt đầu thành lập công ty đến nay, ngoại trừ thời gian đầu Từ Thiên Lam có giúp đỡ anh lên bản vẽ thiết kế nội thất thì cơ hồ cô không quản lý công việc trong công ty.
Từ Thiên Lam không am hiểu về kiến trúc, càng không thành thạo quản lý công ty, nên hầu như cô không tham gia vào bất cứ công việc gì ở công ty.
Nói về kiến trúc thì Vu Đại Hải mới là người lành nghề, cho nên Từ Thiên Lam càng không muốn gây trở ngại cho anh.
Bởi vậy, cho nên khi lão thái bà dẫn Lâm Tú Quyên chạy tới công ty, Từ Thiên Lam không hề biết chút nào, mà vẫn theo thường lệ đi đến nhà máy của Tần Minh.
Hôm nay, thời tiết rất tốt, lão thái bà liền dẫn Lâm Tú Quyên đến công ty của Vu Đại Hải.
Vu Đại Hải không có ở công ty nên mọi vấn đề đều do Đại Lý phụ trách, ngoài ra còn có một nhân viên kế toán.
Nhưng hôm nay, nhân viên kế toán có việc phải ra ngoài, Đại Lý thì phải đi tới công trường nên công ty chỉ còn lại Tiểu Cù.
Công ty không có chuyện gì nên Tiểu Cù ngồi ở quầy tiếp tân đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Cô ta đang đọc đến đoạn gay cấn thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Sau đó, cô ta nhìn thấy một phụ nữ trung niên dắt theo một cô gái đang cúi đầu đi đến.
Cô ta nhanh chóng cất quyển tiểu thuyết xuống ngăn bàn, sau đó vội vàng chào hỏi: "Xin hỏi, hai vị muốn trang trí nhà cửa hay là xây nhà ạ?"
Đây là câu nói cửa miệng của Tiểu Cù.
Bởi vì gần đây công việc trong công ty càng ngày càng nhiều nên đã tuyển hai nhân viên nghiệp vụ chuyên môn giới thiệu công trình cho khách hàng đến văn phòng.
Công ty đã có tên tuổi nên hầu hết khách hàng sẽ đến thẳng công ty để đặt hàng.
Có ông chủ muốn xây dựng nhà máy, có người lại muốn trang trí cửa hàng, có gia đình thì muốn thiết kế phòng ở.
Nói tóm lại là vì sự nổi tiếng của Vu Đại Hải mà tìm tới.
Cho nên, Tiểu Cù hình thành thói quen hỏi câu này.
Lão thái bà nhìn cô gái xinh đẹp cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền đang khách khí chào hỏi mình thì thấy không quen lắm.
Bà ta quan sát thấy công ty của Vu Đại Hải trang trí rất đẹp.
Trước kia, bà ta thấy hai đứa con dâu nói công việc của Vu Đại Hải phát triển lắm, mở một công ty, kiếm được rất nhiều tiền nhưng bà ta chưa bao giờ đến tận nơi xem, cho nên không biết được công ty lớn như thế này.
Bà ta ở nông thôn quen ăn to nói lớn, chưa bao giờ biết khách khí là gì.
Nhưng bây giờ, bà ta đối mặt với một người nói năng nhỏ nhẹ như thế này, không khỏi tự giác thu liễm tính hung hăng lại một chút.
Bà ta chậm rãi nói: "À, tôi đến tìm Vu Đại Hải."
"Ông chủ của chúng ta đã ra ngoài, ngài có chuyện gì có thể nói luôn với chúng cháu cũng được ạ.
Cháu sẽ lưu ý chuyện của ngài ạ.
Nếu không thì cháu tìm được nhân viên chuyên môn tư vấn kỹ cho ngài ạ."
"Hả, tôi tìm Vu Đại Hải thì nói với cô làm gì?" Lão thái bà không hiểu lắm.
Lúc này, Ngô Quế Hoa từ bên ngoài bước vào.
Hôm nay, bọn họ đi nhiều người nên không thể mượn được nhiều xe đạp như vậy, cho nên đành mượn một chiếc xe ba bánh.
Hơn nữa, lão thái bà tay chân yếu, sợ lại bị ngã, cho nên chỉ đành phải mượn xe ba bánh.
Vừa rồi, cô ta đi tìm chỗ đỗ xe.
Đây là công ty nên không thể đỗ xe trước cửa đưuọc, cô ta đành phải lái xe đến con hẻm bên cạnh, dùng xích sắt mang theo, khóa lại bánh sau.
Chiếc xe này cô ta mượn được một người ở trong thôn.
Bình thường, thôn bọn họ không bao giờ phải khóa lại cho nên Ngô Quế Hoa đành phải dùng xích sắt của nhà mình, khóa lại.
Nếu không mất đi thì cô ta phải bồi thường.
Lúc cô ta bước vào thì nghe thấy Tiểu Cù đang nói: "Bác ơi, ông chủ của chúng cháu thật sự không có ở đây.
Bác nói với bọn cháu cũng được ạ."
Ngô Quế Hoa vội nói: "Em gái, sao mà giống nhau được, cô là là gì của Vu Đại Hải, còn chúng tôi là mẹ và chị dâu của chú ấy?"
Ngô Quế Hoa đã từng tới đây một lần, cho nên Tiểu Cù vẫn còn ấn tượng với cô ta.
Tiểu Cù nhớ đây là chị dâu của ông chủ.
Hôm đó, ông chủ còn ra ngoài với đối phương, lúc trở về thì gương mặt tối sầm, giống như ăn phải ruồi bọ.
Hơn nữa, lúc Ngô Quế Hoa tới, ông chủ cũng không niềm nở.
Cho nên, cô ta suy đoán Vu Đại Hải không thích người chị dâu này lắm, mối quan hệ cũng không tốt đẹp.
Căn cứ theo nguyên tắc "Tiền lương không thể lấy không, phải giải quyết công việc giúp ông chủ", Tiểu Cù nói thẳng: "Thì ra là bác gái và chị dâu.
Nhưng mà ông chủ của chúng tôi thật sự không có ở đây.
Anh ấy vào thành phố bàn công việc.
Khi nào, ông chủ về, tôi sẽ nói lại với anh ấy mọi người đã tới tìm."
"Vào thành phố?" Lão thái bà nghe xong thì hiểu ra, con trai bà ta không ở công ty, mà đi bàn công việc kiếm tiền.
Điều này khiến bà ta cảm giác vô cùng hãnh diện.
Sau đó, bà ta phất tay: "Không việc gì, chỗ các cô có.." Bà ta quay đầu lại nhìn Ngô Quế Hoa.
Ngô Quế Hoa ghé sát vào tai bà ta, nói nhỏ: "Kế toán."
"Đúng, đúng, người làm kế toán ở chỗ cô đâu?" Lão thái bà được nhắc, tiếp tục hỏi.
Tiểu Cù sửng sốt, tình huống gì đây, sao tu duy lại nhảy vọt như vậy, lập tức hỏi đến kế toán.
Cô ta phản ứng xong mới nói: "Dạ, kế toán của chúng cháu đã ra ngoài làm việc rồi ạ."
"Vậy sao, vậy càng tốt.
Cô bảo cô ta đừng quay lại nữa.
Đây là Tiểu Lâm, sau này nó sẽ làm kế toán." Lão thái bà nói chắc nịch.
Nếu không phải vẻ mặt của bà ta rất bình tĩnh, thì Tiểu Cù còn nghi ngờ có phải bà ta già rồi mà lú lẫn, không biết bản thân đang nói cái gì không.
Ngay lập tức, Tiểu Cù hỏi lại: "Bác ơi, bác đang nói cái gì vậy?"
Lão thái bà không kiên nhẫn nói: "Con bé này, sao lại không hiểu lời của tôi nói vậy.
Tôi bảo cô là nhắn với người kế toán kia là không cần tới làm nữa.
Tiểu Lâm của chúng tôi sẽ làm công việc đó." Thấy Tiểu Cù vẫn ngơ ngác, bà ta lại tiếp tục bổ sung: "Cứ như vậy đi, còn về phần Đại Hải, tôi sẽ nói với nó sau."
Bà ta không tin trong công ty của con trai mình, mà bà ta nói mọi người sẽ không nghe theo?
Thuê ai mà không phải là thuê, so với việc đem tiền cho người ngoài thì không bằng đưa cho người của mình.
Bà ta rất hài lòng về Lâm Tú Quyên, lớn lên xinh đẹp, nói chuyện cũng bùi tai, hơn nữa còn rất nghe lời bà ta.
Lão thái bà cảm thấy cô con dâu này rất tốt, so với Từ Thiên Lam thì tốt hơn gấp trăm lần.
Nói ra thì trước kia Từ Thiên Lam cũng rất nghe lời, bảo gì làm nấy, nhưng lại quá ngốc, chỉ đi gánh nước thôi mà cũng xảy ra chuyện.
Kết quả khiến cho gia đình gà bay chó sủa.
Lão thái bà rất hối hận, không bắt Vu Đại Hải ly hôn Từ Thiên Lam sớm một chút.
Vì thế mới để cho Từ Thiên Lam châm ngòi ly gián Vu Đại Hải và gia đình, một lòng hướng về cô ta.
Càng nghĩ, bà ta càng thấy hối hận.
Lẽ ra trước kia, bà ta phải cường ngạnh hơn, chứ không nên nhất thời mềm lòng.
Ngô Quế Hoa cũng phụ họa: "Đúng vậy.
Trước tiên, cô mở cửa văn phòng của Vu Đại Hải ra để chúng tôi vào trong ngồi chờ chú ấy."
Văn phòng của Vu Đại Hải vẫn luôn đóng lai, trên cửa cũng bị khóa lại.
Nhưng thực chất, chiếc khóa kia không bị khóa lại.
Bên trong văn phòng không có đồ vật gì đáng giá, chỉ có một vài giấy tờ linh tinh, những thứ quan trọng đều được Vu Đại Hải cất đi rồi.
Nhưng nếu đứng ở chỗ Ngô Quế Hoa thì cánh cửa này giống như đang bị khóa.
Tiểu Cù hiểu ra, đây có phải là Thái Hậu muốn buông rèm nhiếp chính, đúng không? "
Tiểu Cù nghiêm túc nói:" Xin lỗi, bác gái, ông chủ của chúng cháu chưa về thì cháu không thể mở cửa cho bác được.
Cháu cũng không được phép mở cánh cửa này.
"
Lão thái bà thấy cô ta nói chuyện rất chuyên nghiệp, có lý nhưng bà ta cũng hiểu, đây chính là không làm theo lời bà ta nói.
Lão thái bà rất ghét người nào không nghe lời mình.
Bà ta luôn cho rằng bản thân làm đúng, cho dù có sai thì cũng không bao giờ chịu nhận sai, bởi vì bà ta không bao giờ làm sai.
Trong cuộc đời này, ba ta chỉ phải chịu đựng duy nhất một mình Vu Đại Hải.
Nhưng Vu Đại Hải là con trai của bà ta thì không nói làm gì, ngay cả một người không quen biết cũng dám can dự vào quyết định của bà ta sao?
Bà ta lập tức nổi cơn thịnh nộ, gào lên:" Cô muốn làm gì, cô không hiểu tiếng người à? Tôi là mẹ của ông chủ của các cô đấy.
Cô dám không nghe lời tôi à?"
Bà ta gào lên khiến Tiểu Cù giật mình, nhưng cô ta cũng không phải là một cô gái nhỏ mới ra ngoài xã hội, cho nên sẽ không bị tiếng quát của bà ta dọa sợ.
Có điều, giọng nói của bà ta quá to khiến cho những nhân viên nghiệp vụ đang làm việc bên trong và những công nhân vừa mới ở bên ngoài trở về, ngó lại nhìn.
Lão thái bà thấy có nhiều người chú ý đến mình thì rất muốn khóc,.