“Làm khoai tây chiên, khoai tây nghiền không nằm trong phạm vi lúc trước đã nói, tôi không dạy.” Tay Thực lão cầm điện thoại chơi trò chơi trong miệng ngậm một cây kem, không ngờ ông ấy ngậm đồ trong miệng mà vẫn có thể nói chuyện rõ ràng như vậy.
“Lãng phí, phá của! Ông là thần nấu ăn, sao có thể để mặc nguyên liệu nấu ăn đang tươi ngon bị lãng phí như thế được, ông làm thế là đi ngược với đạo đức nghề nghiệp.” Đứa bé nhỏ nhắn làm bộ dạng như vô cùng đau lòng, hai cái tay nhỏ bụ bẫm liên tục đập vào cái bụng béo của mình, nhìn cực kỳ đáng yêu. Nếu không phải vì kiêng kỵ Tụ Bảo Bồn là bảo vật của thần tiên thì Tiền Giai Ninh đã muốn tiến đến bế cậu lên, thơm mấy cái lên gương mặt bụ bẫm kia.
Đáng tiếc, Thực lão cũng không có gục ngã trước sự đáng yêu của Tụ Bảo Bồn, ngược lại vẻ mặt còn vô cảm nhướng mày: “Đừng có nói mấy thứ vô ích ấy, lấy trang bị cực phẩm ra đổi.”
“Xấu xa!” Tụ Bảo Bồn nhìn mà nát cả lòng: “Làm lãng phí hết tình bạn suốt bấy lâu của tôi.”
“Cậu có thể vứt nó đi.” Thực lão gặm kem xong, rút que kem ra ném vào thùng rác bên cạnh: “Chỉ bởi vì tôi vay tiền cậu để sửa sang lại phủ, cậu xem đi, cậu lại bắt tôi đi ký cái hiệp ước bất bình đẳng này, còn phải dạy người phàm nấu ăn. Trên trời có bao nhiêu tiên tử muốn học hỏi tôi, tôi còn chưa thèm để ý đến bọn họ đâu. Mau lên, đừng có lôi mấy thứ vô dụng ấy ra nữa, lấy trang bị cực phẩm ra đã rồi nói điều kiện sau. Sau này cô nhóc này cũng cần không ít nguyên liệu nấu ăn để luyện tập, nếu cậu hào phóng thêm chút nữa, tôi sẽ giúp cậu xử lý mấy thứ dưa vẹo táo nứt này, đến cả một tép tỏi cũng không lãng phí.”
Nhìn dáng vẻ Tụ Bảo Bồn như đang không nỡ, Thực lão ra liều thuốc mạnh hơn: “Có muốn quay về trời sớm một chút không hả? Nếu lỡ không kịp tiệc mừng thọ của Thần Tài thì cậu sẽ lỡ mất không ít bảo bai đấy.”
Tụ Bảo Bồn nghiến răng, móc điện thoại trong túi áo yếm nhỏ ra: “Tôi chuyển trang bị cho ông.”
Thực lão nhìn trang bị mới nhận được của mình, lập tức đứng dậy với vẻ mặt hớn hở, đứng dậy đi đến quầy bếp: “Cô gái lại đây, chỉ với ba phút tôi sẽ dạy cho cô hai món ăn vặt cực ngon!”
Hai món ăn vặt này không quá phức tạp, chỉ cần mang khoai tây đi chiên một lát là được. Sau khi Thực lão lấy được một trang bị cực phẩm, ông ấy mang tâm trạng cực tốt giúp Tiền Giai Ninh chỉnh lại hình dạng của số khoai tây chiên, sau khi luộc qua thì nhanh chóng làm nguội rồi mang đi làm đông, lúc dùng chỉ cần mang ra chiên là được.
Tiền Giai Ninh bê một đĩa khoai tây chiên đã chiên chín, chấm một ít sốt cà chua do Thực lão tự chế rồi bỏ vào miệng, sau khi cẩn thận nếm thử cô dùng vẻ mặt hớn hở nói: “Ăn ngon thật đấy, chắc chắn có thể bán được.”
Tụ Bảo Bồn ậm ừ đi tới, thu lại khoai tây chiên đã làm xong, nhìn một vòng quanh bàn nấu ăn, cầm sốt cà chua Thực lão tự chế với khoai tây nghiền phủ nước gà và bơ vào trong túi áo yếm của mình. Thực lão thấy thế cũng không thèm để ý, vui sướng rúc trên ghế sô pha, cầm điện thoại tiếp tục chơi trò chơi.
Nhìn màn hình nhỏ như thế, Tiền Giai Ninh cực kỳ muốn cho ông ấy một ý kiến: Máy tính của ông không dùng được sao?
Tiền Giai Ninh mở to mắt, vội vội vàng vàng ăn nửa bát mì rồi chuẩn bị đồ để mang đi bán. Khoai tây chiên và khoai tây nghiền cần phải làm tại chỗ, bởi vậy nên không thể thiếu bếp lò và nồi sắt. Cũng may nhà họ Tiền ở chỉ có một tầng, mùa đông đến phải đốt bếp lò để sưởi ấm, bởi vậy nên luôn có sẵn than đá và bếp lò.
Đặt bếp lò và nồi len xe ba bánh, lại để cân và túi ni lông ở nhà hay dùng để đựng bánh bao chay lên, vốn dĩ Tiền Giai Ninh còn định chuẩn bị mang theo bàn và bát, nhưng xe ba bánh thật sự không để được, Tụ Bảo Bồn thấy thế chỉ có thể không cam nguyện lầu bầu nói: “Mấy thứ đó để tôi mang là được.”