Bốn người họ cùng ngồi trên một toa xe, vé lại không ở cạnh nhau, Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống mua vé giường nằm mà hai mẹ con nhà kia lại múa vé ghế ngồi, sau khi lên xe lửa, người mẹ cắn răng, tìm nhân viên trên tàu muốn đổi phiếu giường nằm, lại đổi vé tới vị trí liền với chỗ Liễu Thục Phượng, thế là bốn người đều ở trên một toa xe.
Người mẹ trong đôi mẹ con kia vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, bộ dáng không có gì khác thường, lại trẻ hơn không ít so với phụ nữ bình thường ở nông thôn, tên là Tôn Phong Tranh.
Tôn Phong Tranh từng làm quả phụ vài năm, về sau lại dẫn con gái tái giá vào trong thôn bọn họ, con gái cô Ta đã mười bảy tuổi rồi, tên là Tạ Phiêu Phiêu, dáng dấp vô cùng giống với cô ta, mày liễu mặt trái xoan, ngày thường rất thanh tú chỉ là làn da không đẹp, con bé không có thắt bím giống những cô gái khác ở thời đại này mà là để tóc ngang vai, trên còn kẹp một chiếc nơ bướm.
“Chúng tôi có người bạn đi cùng đến thủ đô như này thì người đàn ông nhà tôi cũng yên tâm hơn nhiều, tôi đã sớm muốn dẫn PP đi thăm ngươi thân, nhưng mà luôn không có cơ hội…”
“Ai ôi, lần này trên xe lửa nhiều người quá, làm sao mà có thể chứa nhiều người như vậy trên xe lửa nhỉ,”
“Muốn uống nước không? PP con không mau đi múc nước giúp?” Tôn Phong Tranh trừng mắt liếc Tạ Phiêu Phiêu, lúc này Tạ Phiêu Phiêu mới đứng dậy đi lấy nước.
trên mặt Tôn Phong Tranh cười cực kì xán lạn, tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Liễu Thục Phượng.
Liễu Thục Phượng không quan tâm, không muốn đáp lời nào với Tôn Phong Tranh cả, bà nhớ tới bệnh của chồng, cũng không muốn mở miệng nói bất cứ câu nào, chỉ có Tôn Phong Tranh câu được câu không mà nói.
Dù cho Liễu Thục Phượng không đáp lời nào, Tôn Phong Tranh vẫn vô cùng hào hứng, nói gần nói xa là đang nghe ngóng tình huống của con gái con rể Liễu Thục Phượng.
Sau khi cô ta gả vào trong thôn, đã nghe nói tình huống nhà họ Tô, nói là nhà họ Tô có ba đứa con trai một đứa con gái, con gái út của Liễu Thục Phượng gả đi vô cùng tốt, lại là con trai ruột của nhà thủ trưởng gì đó, cái này cũng thôi, bản thân anh còn thi đỗ đại học, về sau hai vợ chồng đều ở lại thủ đô… Tôn Phong Tranh còn nghe nói con gái Liễu Thục Phượng buôn bán kiếm được không ít tiền, nhưng tình hình cụ thể như thế nào, cô ta cũng chưa dò nghe ra được, tới thủ đô lại tìm hiểu kĩ một chút là đương nhiên có thể biết được.
Chuyến này Tôn Phong Tranh mang theo con gái tới thủ đô cũng là vì mưu đồ một chút lợi ích cho con gái, nếu mà có thể tìm một công việc tốt tại thủ đô cho con gái mình, hoặc gả cho già đình có điều kiện vậy thì không còn gì tốt hơn.
Trước khi cha mẹ ngồi xe lửa tới, Tô Hiểu Mạn đã sớm chuẩn bị đi tới trạm xe lửa để đón người, Tạ Minh Đồ xin nghỉ, hai vợ chồng và hai đứa con lái xe tới trạm xe lửa đón hai người Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống.
Bọn họ đã tới nhà ga từ rất sớm, Tô Hiểu Mạn mua cho hai anh em nhà nó một xâu hồ lô đá đường, Tạ Dao la hét muốn ăn hạt dưa Thỏ con, Tạ Minh Đồ: “...”
Tạ Minh Đồ đành phải ôm lấy con gái, bất đắc dĩ đi tới bên gánh hàng rong mua một gói hạt dưa nhỏ.
Người bán hàng rong thấy dáng dấp Tạ Dao đáng yêu, cố ý trêu đùa cô bé: “Cháu nhìn xem con thỏ bên trên gói có đáng yêu không?”
“Đáng yêu!” Tạ Dao nắm lấy túi hạt dưa kia, lắc lư ở trong lòng ngực Tạ Minh Đồ: “Cha ơi, là con thỏ nhỏ mà con vẽ!”“Dao Dao vẽ con thỏ con, con thỏ con!”
Tạ Minh Đồ: “...”
Người bán hàng cười ha ha: “Con gái anh thật thú vị.”
“Đây là con thỏ nhỏ bên trên bao bì, không phải là con thỏ nhỏ mà cháu vẽ, cháu có muốn mua bút và sách ở chỗ dì hay không, vẽ con thỏ con cho cha mẹ cháu?”
“Trông cháu đáng yêu như thế, dì bán rẻ sách với bút cho cháu có được không?”
Tạ Dao cầm hạt dưa Thỏ con trên tay, ngửa đầu nhìn cha ruột của mình là Tạ Minh Đồ, lại nhìn bà bán hàng trước mắt, do dự.
“Cha ơi.”
Tạ Minh Đồ mua bút chì và sách, bà bán hàng kia lập tức vui vẻ ra mặt, thúc giục Tạ Dao nói: “Cháu vẽ con thỏ con cho cha cháu xem đi.”
Tạ Dao: “...Vẽ con thỏ con?”
Bà chủ: “Cháu vẽ con thỏ con gặm củ cải đi, thỏ con thích ăn củ cải nhất, thỏ con vừa mềm vừa trắng, thích ăn rau xanh với củ cải.”
Tạ Dao gật đầu: “Vậy con vẽ thỏ con ăn củ cải cho cha, mẹ thích con thỏ nhất.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Anh hôn một cái lên mặt con gái mình, ôn nhu dỗ dành cô bé nói: “Dao Dao, con vẽ cho cha một bé thỏ trắng đang ăn cỏ đi.”
Tạ Dao do dự: “Bé thỏ trắng ăn cỏ?”
“Cháu nhìn xem sao cha cháu lại xấu như vậy chứ, chúng ta phải hào phóng một chút, phải cho bé thỏ trắng ăn củ cải, sao có thể để cho nó ăn cỏ được chứ, cháu phải vẽ một bàn tiệc lớn, phải vẽ hẳn một rổ rau xanh, cháu thích ăn loại rau xanh gì nhất thế?”
Tạ Dao: “Thích ăn khoai tây và quả cà.”
“Vậy cháu vẽ cho thỏ con khoai tây sợi và quả cà, cũng phải vẽ cả củ cải nữa, có thích ăn quả hồng không? Cũng vẽ vào đó luôn, con thỏ con cũng phải cân đối dinh dưỡng chứ.”
“Nơi này của dì còn có bút màu, cháu có muốn mua để tô màu cho củ cải và quả cà hay không?”
Tạ Dao: “Cháu muốn vẽ cho thỏ con một cái nơ con bướm màu hồng.”
Bà chủ kia nhất thời càng cao hứng: “Đúng, vẽ nơ con bướm, cháu nhìn xem, con thỏ con xinh đẹp tới cỡ nào.”
Sau khi nói xong, bà chủ và Tạ Dao cùng quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ: “...” Sớm biết vậy cả sách và bút tôi đều sẽ không mua của nhà bà.
Tô Hiểu Mạn dẫn con trai đứng tại cửa trạm, cô cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, Liễu Thục Phượng ngồi xe lửa qua đêm bởi vậy nên bọn họ tới đây tương đối sớm, cô nhìn xung quanh một chút, phát hiện hai cha con Tạ Minh Đồ vẫn chưa quay lại.
Cô nhéo bàn tay nhỏ của con trai: “Sao mà cha con và em gái con vẫn còn chưa trở lại nhỉ?”
“Không phải bọn họ muốn đi mua hạt dưa hay sao?”
Tạ Nghiên lắc đầu biểu thị rằng mình không biết.
Cậu suy đoán nói: “Chẳng lẽ cha và em gái bị mấy dì kì quái bắt đi?”
Tô Hiểu Mạn: “... Tiểu Thạch Đầu, ai dạy con nói câu này?”
Tạ Nghiên hết sức thành thật trả lời: “... Dì Thanh Thanh nói.”
Tô Hiểu Mạn: “Bớt học những cái này đi nhé.”
Hai mẹ con bọn họ chờ trong chốc lát mới nhìn thấy Tạ Minh Đồ ôm con gái trở về, đôi cha con này cực kì dễ thấy trong đám người, người cha trẻ tuổi cao lớn có dung mạo xinh đẹp soái khí, cô con gái trong ngực tết bím tóc đẹp đẽ, đôi mắt lóe sáng như sao trời, làn da trắng như tuyết, lúc cười lên vô cùng đáng yêu.
Tiểu Dao Dao vừa thấy Tô Hiểu Mạn, lập tức vẫy đôi tay nhỏ, hô to: “Mẹ!”
Tô Hiểu Mạn dẫn Tạ Nghiên tụ họp với hai cha con bọn họ, Tạ Dao thật vui vẻ từ trong ngực cha leo vào lòng mẹ, lại đưa sách trong tay cho cô xem: “Mẹ, đây là con thỏ con con vẽ.”
Tô Hiểu Mạn cúi đầu liếc qua, bên trong sách vẽ một con thỏ vô cùng mập mạp, trước mặt còn bày một đống đồ lớn, gì mà dưa hấu bánh bao mì sợi cái gì cũng có, hình tượng này nhìn thấy vô cùng giải trí.
Con thỏ béo mập.
Nhìn thấy màu sắc của dưa hấu và cải trắng,
Tô Hiểu Mạn càng nhìn càng cảm thấy cô con gái Tiểu Dao Dao bé bỏng nhà cô rất có thiên phú hội họa, phỏng chừng là giống cha của cô bé.
Nhìn thấy mẹ mình, Tiểu Dao Dao tố cáo: “Mẹ, dì bán hạt dưa nói cha con không phải là người tốt.”
Tô Hiểu Mạn: “???”
“Cha chỉ để cho con thỏ ăn cỏ, không để thỏ ăn những thứ khác.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Tạ Minh Đồ bất đắc dĩ: “Em mau quản con gái của em đi.”
“Không phải là đưa con gái đi mua hạt dưa sao? Sao mà hai người lại mua nhiều đồ như thế? Để em xem một chút, nào là bút chì, sáp màu, màu nước, bút…”
Tạ Minh Đồ vẫn chỉ nói câu kia: “Em quản con gái của em đi.”