Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

chương 559-560

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nỗi lo trong lòng nhân viên như Vương Lâm cuối cùng cũng được buông xuống, trước mắt xưởng hạt dưa kinh doanh được như vậy, tạm thời chắc chắn sẽ không đóng cửa.

Tôi Hiểu Mạn cũng rất hài lòng với tình trạng hiện nay của xưởng hạt dưa, bây giờ người nhà bọn họ cũng được ăn hạt dưa Thỏ con.

Mà người nhà cô ăn cũng vô cùng xa xỉ, toàn ăn hạt dưa Thỏ con đóng gói, nhất là con bé Tạ Dao, đặc biệt thích ăn mấy gói có con thỏ nhỏ mà mình vẽ.

Ngày nào cũng nói với mẹ là mình muốn ăn hạt dưa.

Tôi Hiểu Mạn không thể để cô ăn nhiều hạt dưa như vậy, chỉ bảo Tạ Minh Đồ cho con bé một nắm hạt dưa nhỏ.

Ăn nhiều hạt dưa sẽ bị nóng trong, bởi vì thế mà thầy Quan làm chút trà lạnh để trung hòa, vô cùng có hiệu quả.

Lúc này cả nhà họ, ngày nào cũng nghe radio cắn hạt dưa, thời gian lúc nào cũng vui vẻ.

Bởi vì số hạt dưa xưởng sản xuất ra không bán hết, Tôi Hiểu Mạn cũng không bán gấp, cô cảm thấy lấy số hạt dưa này ra tặng cho bạn bè cũng không tệ, trước kia khi Tạ Minh Đồ còn đi làm lính, quen biết rất nhiều chiến hữu cũ, cô dứt khoát gửi cho mấy chiến hữu cũ đó mười mấy cân hạt dưa, vị gì cũng có cả, để bọn họ nếm thử chơi.

Ban biên tập tạp chí (Mạn Thảo) và (Uyển Hề) cũng là nơi mà hạt dưa Thỏ con tiêu haoo nhiều, hiện tại ban biên tập và nhân viên công tác ở đây được hưởng thêm một loại phúc lợi đó chính là hạt dưa ở văn phòng có thể ăn bao nhiêu cũng được.

Bỏi vì hương vị của hạt dưa Thỏ con rất ngon, không ít người của ban biên tập mua mười cân mang về nhà.”

Tôi Hiểu Mạn cứ nửa bán nửa tặng như vậy mà tiêu hao số hạt dưa trong xưởng, trong lòng còn cảm thấy vô cùng mĩ mãn, nghĩ tới nếu sau này nhân viên càng ngày càng nhiều, thực phẩm trong công xưởng sản xuất mà không bán ra được thì hoàn toàn có thể để nó thành phúc lợi của nhân viên.

Nhưng mà một tuần sau, người của xưởng hạt dưa nói với Tôi Hiểu Mạn, nói rằng hạt dưa trong xưởng của bọn họ đã bán hết.

Bởi vì có quá nhiều đơn đặt hàng, cũng không mở thêm dây chuyền sản xuất nào, dẫn tới hiện tại đã không còn chút hạt dưa tồn kho nào cả/

“Xưởng trưởng, chúng ta không để ý nên đã tiếp nhận quá nhiều đơn đặt hàng, hiện tại không còn hàng tồn kho nữa, ngày mai chỉ có thể miễn cưỡng cung cấp được cho cửa hàng…”Tôi Hiểu Mạn: “...”

Ngày thứ hai, có người phát hiện hạt dưa Thỏ con quán nhỏ bày ra đã bán sạch.

“Cái gì? Hạt dưa bán hết sạch rồi ư? Đồ tồn của các người ít như vậy ư?”

“hạt dưa những nhãn hiệu khác nhiều như vậy, sao mà hạt dưa nhà họ lại hết mất rồi?”

Người bán hàng đành phải bất đắc dĩ mà giải thích: “Có quá nhiều người mua, xưởng hạt dưa quá nhỏ không cung ứng kịp được, hàng bên này bị ngưng rồi, chờ hai ngày nữa mới có bán tiếp.”

“cái gì? Xưởng hạt dưa của bọn họ nhỏ tới mức nào chứ? Mới bán được có bao nhiêu, lúc này mà đã ngưng hàng rồi?”

Tôi Hiểu Mạn qua đường nghe thấy được những lời này, thật đúng là không còn lời gì để nói, nghẹn bứ họng.

Xưởng hạt dưa không có hàng tồn, nhà cô cũng chẳng có hạt dưa mà ăn nữa.

Hiện tại xưởng trưởng xưởng hạt dưa cũng chẳng có hạt dưa mà ăn.

Cô mua chút hạt dưa chưa chế biến trở về nhà.

Thật sự rất bất đắc dĩ, mở xưởng hạt dưa lại còn phải tự tay rang hạt dưa cho mấy người trong nhà mình ăn.

Hạt dưa trong xưởng đều biến thành tiền.

Lượng tiêu thụ của hạt dưa Thỏ con liên tục tăng lên, cho dù họ không ngừng mở rông dây chuyền sản xuất, lượng hạt dưa vẫn cung không đủ cầu, nhất là hạt dưa vị trà xanh và hương sữa, được quần chúng nhân dân yêu thích rộng rãi.

“Hiện tại tôi ăn hạt dưa chỉ thích mua hạt dưa Thỏ con.”

“Đương nhiên là mua được nhất định sẽ mua, vẫn cảm thấy hạt dưa Thỏ con là ăn ngon nhất, nhất là vị trà lạnh, có phải là cho thêm bạc hà hay không? Tôi thích hương vị buốt lạnh này nhất!”

“Hạt dưa vị trà xanh nhà bọn họ ăn cũng rất ngon, đi trễ còn không có mà mua nữa.”

Mặc dù những nhãn hiệu hạt dưa khác cũng cho ra những vị mới, nhưng không ít người vẫn cảm thấy hạt dưa Thỏ con ăn ngon hơn.”

Lượng hạt dưa mà xưởng hạt dưa Thỏ con sản xuất ra càng ngày càng lớn, cũng đã mở rộng tiêu thụ ở khắp các nơi trên cả nước, theo lượng tiêu thụ tăng lên, lợi nhuận của xưởng hạt dưa cứ phải lên gấp mấy lần, cũng đúng lúc này, Tôi Hiểu Mạn mới cảm thấy cái xưởng hạt dưa ít lãi mà tiêu thụ mạnh này lại có lợi nhuận không thấp chút nào.

Mặc dù hạt dưa rẻ cũng không trụ nổi sức mua của thị trường, một ngày có thể dễ dàng bán được mấy vạn cân, may mà cô chọn cái xưởng thực phẩm rất lớn, bằng không thì đúng là không dễ mở rộng sản xuất hạt dưa lắm.

Lúc này Tôi Hiểu Mạn còn mua mười mấy chiếc xe vận chuyển, đi tuyển thêm mười mấy người lái xe, chuyên trở hàng hóa của nhà mình thôi.

Mà bên ban biên tập và nhà máy bên Uyển Hề cũng cho phối hợp với xe công vụ, đám người Liễu Phiên Nhiên bị cô đốc thúc đi học lái xe, hiện tại thủ đô thành phố đang không ngừng sửa nhà xây đường, mở rộng đường đi từng bước một, mặc dù xe trên đường vẫn không nhiều cho lắm, nhưng đã có hình thức ban đầu của một đô thị hiện đại.

Xe bốn bánh dần xuất hiện nhiều trên đường phố, thỉnh thoảng còn xuất hiện mấy chiếc xe gắn máy kêu ầm ầm khiến cho mấy người trẻ tuổi kinh ngạc quay đầu, cực kì hâm mộ mấy người đàn ông thời thượng mặc quần ống loe lái xe gắn máy, còn mình thì đi xe đạp, chở người yêu đi ngắm phố lớn ngõ nhỏ.

Hạt dưa Thỏ con bán được nhiều, Tôi Hiểu Mạn còn cố ý làm quảng cáo cho nó, hiện tại tất cả mọi người đều thích vừa nghe radio vừa cắn hạt dưa, thế là Tôi Hiểu Mạn mới để MC Vương Lượng kể chuyện trên radio hỗ trợ mỗi lần mở đầu và kết thúc một câu chuyện sẽ thêm một câu quảng cáo vào:

“Muốn nghe chuyện cũ, càng muốn ăn hạt dưa Thỏ con.”

“Hạt dưa Thỏ con, bạn tốt của đài radio.”

Môi lần nghe được những câu quảng cáo này từ radio, Tôi Hiểu Mạn cũng ôm bụng cười to, sau đó trong lòng cũng vô cùng bội phục năng lực lấy tên của mình.

Cái tên thực phẩm Thỏ con này cũng rất hay đó chứ.

Về sau lại cho ra mắt chocolate Thỏ con, hạt điều Thỏ con, khoai tây chiên Thỏ con, gói quà Thỏ con, lại lấy mấy câu quảng cáo tiếp, cái gì mà năm nay nghĩ lễ không nhận quà nếu nhận quà chỉ nhận Thỏ con…

Tính thử xem, mấy cái lời quảng cáo tẩy não này chẳng qua là đi bắt chước lời người khác mà thôi.

Tôi Hiểu Mạn ngồi trong nhà vừa nghe radio, vừa ăn hạt dưa, đợi đến tiết mục kể chuyện xưa của Vương Lượng kết thúc, MC Vương Lượng dùng giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính lại thâm tình kia của hắn đọc lên câu quảng cáo: “cảm ơn mọi người đã nghe tiết mục hôm nay của đài… Hạt dưa Tiểu thỏ, người bạn tốt cùng nghe radio với mọi người.”

“Khụ khụ khụ —” Tôi Hiểu Mạn cắn hạt dưa, suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.

Ha ha ha ha…

Thật sự là quá buồn cười, mỗi lần nghe được câu quảng cáo này, là giống hệt như được nghe chuyện tiếu lâm, không cách nào nhịn được ý cười bên miệng.

Tôi Hiểu Mạn cười xong thì ngẩng đầu lên, thấy được Tạ Minh Đồ đang đen mặt đứng đó.

Cô híp mắt bốc một nắm hạt dưa chia sẻ cho anh: “Hạt dưa Thỏ con là bạn đồng hành tốt khi mọi người nghe radio, anh có muốn ăn không?”

Tạ Minh Đồ: “...”

“Một cân chỉ hai khối tiền, ăn không?”

Tạ Minh Đồ vỗ một cái vào trong lòng bàn tay của cô, bốc một nắm hạt dưa yên lặng ăn.

Tôi Hiểu Mạn ôm lấy gương mặt anh hôn một cái, lấy nó làm an ủi.

Cùng lúc đó Hà Sư Sư hợp tác với người khác mở ra xưởng sản xuất máy ảnh cũng đưa đợt hàng đầu tiên về thành phố., tiến vào chiếm giữ các cửa hàng lớn, bọn họ phí không ít tiền tuyên truyền, ngay từ đầu, lượng tiêu thụ máy ảnh đã xếp hàng đầu rồi, hiện tại trong trung tâm thương mại Nại Hà có rất nhiều chủng loại máy ảnh, còn có không ít nhãn hiệu nước ngoài, mà máy ảnh do xưởng của bọn họ sản xuất ra, cũng không tính là có chất lượng tốt.

Truyện Chữ Hay