Lo liệu một cái xưởng hạt dưa đối với Tôi Hiểu Mạn mà nói cũng không phải là việc khó gì, cô có địa bàn, cũng có người, xưởng hạt dưa nhỏ cũng chỉ tốn số vốn đầu tư cực kì nhỏ.
Thế là cô dứt khoát mưa đứt một xưởng gia công làm bánh mì cũ, vốn là cô cũng không có ý định mua, bởi vì cô cũng có mặt bằng riêng không dùng tới, nhưng sau khi hàng xóm xung quanh nghe nói cô muốn xây dựng xưởng hạt dưa mới đề cử nơi này cho cô.
“cái nhà máy thực phẩm cũ bỏ hoang này, cô mua về làm xưởng hạt dưa là vừa vặn.”
“bên phía chính phủ còn đang lo không có ai nhận vụ này kìa.”
“Là cái xưởng thực phẩm cũ, nếu mà cô mua lại, máy móc bên trong cũng đều là của cô, tiết kiệm được cho cô một số tiền lớn.”
…
Chương Xuân Thảo chính là người giới thiệu xưởng thực phẩm cũ cho Tôi Hiểu Mạn, cô ta Đang lo không tìm thấy người nào đứng ra mua đây, lúc này phát hiện Tôi Hiểu Mạn nguyện ý mua nó, hận không thể đưa cô đi mua ngay lập tức.
Cái công xưởng thực phẩm này thật sự quá cũ nát, mặt bằng lại lệch, vị trí lớn, quả thực không có ai muốn mua lại nó cả.
Mà cô gái họ Tô trước mắt này, dung mạo xinh đẹp, nhìn dáng vẻ như là người không quá thông minh, vừa vặn bị cô ta lừa mua.
Cô gái này thật là ngốc.
Cái nơi quỷ quái này cũng có người muốn mua, hiện tại các loại nhà máy đều được chuyển đi nơi khác, ai còn nguyện ý ở lại nơi này nữa.
“Chị Chương, chị lại đưa em đi thăm quan nhiều một chút nữa…”
Lúc này cạnh cửa lão Thiết ở xưởng thực phẩm có một bà lão cầm tẩu đi tới, nghe nói Tôi Hiểu Mạn là người tới tiếp nhận cái xưởng thực phẩm cũ nát này, lập tức dùng ánh mắt như nhìn một kẻ đần để nhìn cô.
Bà cụ này nghĩ thầm: Cô gái này có dáng vẻ xinh đẹp chỉ tiếc là hơi ngốc một chút.
“Dọn dẹp hết đi, bên này bỏ hoang, cô còn muốn mở xưởng gì ở chỗ này?”“Xưởng hạt dưa.”
“Xưởng hạt dưa?” Ông lão cười ha ha: “Mấy người ngu ngốc rảnh rỗi ngồi cắn hạt dưa.”
Có phải mấy người ngốc ăn nhiều hạt dưa, cho nên mới ngu ngốc như vậy?
Khóe miệng Tôi Hiểu Mạn giật một cái, bỏ qua ánh mắt người ta nhìn cô như nhìn đồ đần, mà lưu ý quan sát xưởng thực phẩm bị bỏ hoang trước mắt, cái xưởng gia công này bị thi trường kinh tế đả kích, không chống đỡ nổi nữa, nghe nói đã đình công hơn nửa năm rồi, tiền lương công nhân cũng không trả hết cho người ta, nên giải tán hết.
Địa bàn rất lớn, đừng nói mở một cái xưởng hạt dưa, cho dù có làm một cái xưởng thực phẩm cỡ lớn nơi này cũng đủ chỗ.
“Vậy em sẽ lấy, chị Chương, chị nói cho em biết những thứ này dùng như thế nào?”
Chị Chương mở to hai mắt nhìn cô: “Cô thật sự muốn tiếp nhận cái xưởng thực phẩm này ư? Không phải là cô chỉ muốn mở một cái xưởng hạt dưa thôi à? Cô muốn địa bàn lớn như vậy để làm cái gì?”
“Thật sự muốn lấy tất cả hả?”
Tôi Hiểu Mạn: “...Đúng, tôi muốn lấy toàn bộ cái xưởng này.”
Chị Chương: “Cô thật sự không suy nghĩ lại à?”
Mặc dù chị Chương muốn lừa em gái trông có vẻ ngốc này tiếp nhận công xưởng thực phẩm, nhưng mà đối phương dễ lừa quá, chị không thể vô lương tâm như vậy được.
Cho nên chị ta mới không nhịn được mà nhắc nhở hai câu, để đối phương suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Tôi Hiểu Mạn: “Tôi không cần suy nghĩ thêm, tôi rất thích cái xưởng này.”
Chị Chương hít sâu một hơi: “Sở thích của cô gái như cô thật đúng là không tầm thường…”
“Cô nói cô muốn làm cái xưởng hạt dưa, cô muốn lấy cái xưởng thực phẩm lớn như vậy để làm gì? Tôi thấy những nhà bán hạt dưa khác chính là một cái xưởng nhỏ có sau bảy người mà thôi, có thể làm trong viện nhà mình, đâu cần hẳn một nhà máy to như thế?”
“Nói thật, em gái này, Cô có thể suy nghĩ lại thật kĩ một lần nữa hay không?”
Tôi Hiểu Mạn cười khoát tay: “Không sao, chị ạ, tôi muốn nơi này, tôi cũng muốn mở một xưởng thực phẩm cỡ lớn, trước thì làm hạt dưa, về sau còn muốn làm mấy loại bánh bích quy bánh mì để bán.”
Chị Chương thấy mình thật sự không thuyết phục được cô, đành phải dẫn cô đi tham quan và nói cách vận hành, còn đi đưa tin, nơi rách nát này cuối cùng cũng có người chịu tiếp nhận rồi.”Vì lương tâm của chính mình, chị Chương vẫn dẫn Tôi Hiểu Mạn lượn qua một vòng trong nhà máy, giới thiệu trước sau cho Tôi Hiểu Mạn nghe, nói về những thứ không đủ và khuyết điểm, nói hết lời để khuyên bảo cô.
Tôi Hiểu Mạn: “...”
Trước đo chị Chương còn dùng hết vốn liếng để lừa cô, tới khi cô đồng ý tiếp nhận nơi này lại dùng hết nước hết cái khuyên cô.
Thật đúng là không thể hiểu thấu được thế giới này.
Ngay từ đầu Tôi Hiểu Mạn chỉ có ý định mở xưởng hạt dưa mà thôi nên cũng không có ý định tìm cái công xưởng thực phẩm lớn như thế để tới làm hạt dưa, một cái nhà máy lớn như thế tương đương với một sân của trường học, còn có không ít phòng ở của công nhân, thật sự nơi này cực kì rộng.
Nhưng mà hiện giờ nhà máy làm ăn không được tốt, phần lớn công nhân đều dọn đi hết, dọn tới những nơi khác.
Thời đại này nơi ở thật sự không quá đáng giá tiền, nhà ở của người nào cũng móc nối với công việc cả, cũng không lo lắng không có chỗ ở, cho dù bọn họ có ở trong phòng hơi chật chội một chút.
Chen chúc cũng chẳng sao cả, còn náo nhiệt hơn chút.
So sánh với phòng lớn ở nông thôn, mọi người càng thích những phòng nhỏ hẹp trong thành phố, cảm thấy căn phòng nhỏ như vậy phù hợp với sự thời thượng của người trong thành phố, nhà ai ở nông thôn mà không lớn? Một tòa nhà, hay một căn viện riêng, lại chẳng ai nguyện ý đi ở.
Lúc trước có người nói ở trước mặt cô: “Tôi nghe nói có cái công xưởng thực phẩm cũ, cô có muốn bán nơi này tới đó lo liệu chuyện làm ăn của công xưởng hạt dưa nhà cô hay không?”
Tôi Hiểu Mạn mới lên tiếng hỏi vị trí của cái công xưởng thực phẩm cũ này, cô lập tức động tâm.
Mặc dù vị trí đó vào lúc này, danh tiếng cũng chẳng vang dội, nhưng khi cô mở bản đồ ra, bông dưng nhớ tới địa bàn này mấy chục năm sau sẽ biến thành bộ dạng gì.
Về sau nơi này biến thành một quảng trường thương nghiệp rất lớn, là nơi tấc đất tấc vàng.
Dù là hiện tại so sánh với những nơi khác, vị trí nó vừa hoang vu vừa vắng vẻ, nhưng nó vẫn ở trong thủ đô của thành phố, bản thân khu đất này đã đáng giá tiền rồi.
Trong lòng Tôi Hiểu Mạn thổn thức một câu, tính giá cả của mảnh đất này về sau, tâm muốn làm chuyện làm ăn gì đó cũng không bằng mua đất làm nhà trước.
Lo liệu cái xưởng hạt dưa này tuyệt đối không lỗ!
Dù là không bán được hạt dưa, nhà máy của cô sẽ còn đáng giá tiền hơn lão ngoan đồng.
“Muốn chứ!”
Tôi Hiểu Mạn không do dự chút nào cả, nhanh chóng tiếp nhận cái xưởng thực phẩm bị vứt bỏ này, không bao lâu sau, cô mở một xưởng hạt dưa nhỏ ở đây.
Thiết bị máy móc trong xưởng là do anh Cẩu Tử nhà cô cũng chính là Tạ Minh Đồ hữu nghị tài trợ, là tự tay anh sáng tạo ra máy rang hạt dưa, đối với anh mà nói, cải tạo một cái máy móc như thế nào không phải là một chuyện gì khó khăn quá.
Tôi Hiểu Mạn nghĩ tới hiện tại anh là một nhân viên nghiên cứu khoa học bên hàng không vũ trụ kiêm một phi công lái máy bay lại nghiên cứu giúp cô làm máy móc rang hạt dưa, thật sự như thể là giết gà bằng dao mổ trâu.
Tôi Hiểu Mạn: “... Không bằng anh lại suy nghĩ ra thần khí tách vỏ dưa cho em đi, em bán kèm, không, làm phần thưởng.”
Tạ Minh Đồ làm một thần khí tách vỏ dưa cho cô quá đáng yêu, Tôi Hiểu Mạn nhìn đám bé heo tròn xoe mập mạp, chỉ cảm thấy vừa ngây thơ vừa chân thành, cô cảm thấy mấy con heo nhỏ này không chỉ có thể tách hạt dưa mà bọn chúng còn có thể làm bình tiết kiệm tiền, cũng có thể dùng làm gọt bút, cầm tay gọt bút chì.
Nhân viên và máy móc của xưởng hạt dưa đều đã chuẩn bị đầy đủ, Xưởng hạt dưa của Tôi Hiểu Mạn bắt đầu làm hạt dưa.
Thứ này cũng không cần dùng kĩ thuật gì quá cao siêu, Tôi Hiểu Mạn chỉ dự tính lấy chút hương vị cơ bản của hạt dưa mà sản xuất, đương nhiên, chủ yếu là khẩu vị hạt dưa mà người trong nhà cô thích, cụ thể là hạt dưa xào cơ bản nhất cho tới hạt dưa ngũ vị hương, hạt dưa vị bơ, hạt dưa hương vị trà xanh, hạt dưa hương vị trà lạnh, hạt dưa hương vị chocolate.