“Haiz, trong kinh doanh còn không phải tới trước được trước, cô đi bán những thứ người khác không có, mới bán được đắt hàng, tất cả mọi người đều đến cửa hàng của cô mua, không có ai cạnh tranh với cô,.....Tiếc là giờ đây mọi người đều thích bắt chước theo, nhìn thấy người ta kinh doanh cái này có thể kiếm tiền, lập tức cũng học theo đi kinh doanh cái đó.” Hà Sư Sư nói đến đây, quay sang nhìn Tô HIểu Mạn cười nói: “Tôi thấy việc kinh doanh son môi của cô tốt như vậy, nghĩ rằng cô hẳn là một người phụ nữ có tầm nhìn rộng, lại không ngờ rằng cô thiếu kiến thức đến nỗi quan tâm việc kinh doanh nhỏ như buôn bán hạt dưa như vậy.”
“Cô thật sự là một người phụ nữ tốt số, trước đây cô kinh doanh son môi, trong trung tâm thương mại cũng không có đối thủ nào có thể cạnh tranh việc kinh doanh của cô, nhưng bây giờ lại xuất hiện thương hiệu son môi Thắng Lợi, các thương hiệu son môi hoa hồng, hoa mẫu đơn,...Cho dù là thương hiệu son môi của cô có chất lượng tốt đến đâu, thì cũng vẫn bị người khác cướp mất công việc làm ăn.” Nói rồi Hà Sư Sư lại ra vẻ cảm thán nói: “Việc kinh doanh của tiệm bánh ngọt gia đình tôi lại không được may mắn như việc kinh doanh của cô.”
Trong giọng điệu cảm thán của cô ta lại mang theo ba phần ghen tị, ba phần khinh bỉ, gia đình của Hà Sư Sư kinh doanh một cửa hàng bánh ngọt có danh tiếng lâu đời, là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trong thành phố Bắc Kinh của họ, hiện nay xã hội được tự do kinh doanh, nhà nước đang thúc đẩy nền kinh tế định hướng thị trường, gia đình cô ta cũng bắt kịp xu hướng kiếm được rất nhiều tiền.
Bởi vì cửa hàng bánh ngọt của gia đình cô ta có danh tiếng lâu đời, là cửa hàng thuộc về gia tộc nhà họ Hà của bọn họ, vì vậy mà tất cả anh chị em hay anh chị em họ trong gia tộc nhà cô ta đều vây xung quanh cửa hàng bánh ngọt, muốn tranh đoạt việc thừa kế tay nghề của tiệm bánh ngọt gia tộc.
Trong số các anh chị em, chỉ có Hà Sư Sư là trường hợp ngoại kệ, cô ta không muốn theo nghề của gia tộc đi kinh doanh tiệm bánh ngọt, cô ta cảm thấy việc này không có tính sáng tạo gì cả, chỉ biết học lại tay nghề của tổ tiên nhà mình, không phải là bản lĩnh của con người hiện đại như cô ta.
Hà Sư Sư cảm thấy bản thân là một người có tầm nhìn xa trông rộng, từ lâu đã phát hiện ra sự thay đổi to lớn của thời đại, tay nghề của tổ tiên sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải bởi tác động của những tiện ích thời thượng hiện đại, cô ta coi thường công việc kinh doanh bánh ngọt của gia đình mình, cho rằng công việc kinh doanh này không có gì đặc biệt, trong thành phố có rất nhiều cửa hàng bánh ngọt có danh tiếng lâu đời, cửa hàng bánh ngọt của gia đình họ chẳng qua chỉ là có chút nổi tiếng mà thôi, việc kinh doanh này có thể tồn tại được bao lâu, không ai biết có thể nói rõ được.
Ít nhất năm nay việc kinh doanh của cửa hàng bánh ngọt nhà cô ta không tốt như năm ngoái, trên thị trường xuất hiện bánh quy socola, bánh quy sữa, bánh kem,....Bây giờ trẻ em rất thích những loại bánh này, còn bánh ngọt nhà cô ta hầu hết là bán cho những người khách cũ ngày xưa, tương lai những đứa trẻ này trưởng thành rồi, sẽ còn nhớ đến món bánh ngọt của gia đình cô ta không?Vì vậy Hà Sư Sư cảm thấy việc kinh doanh của nhà cô ta sẽ không tồn tại được lâu nữa, đã bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc rồi, cô ta là một người phụ nữ có kiến thức và tầm nhìn kinh doanh, hẳn là đi kinh doanh một số lĩnh vực khác trong thời đại này.
Cũng muốn giống như…..Tô Hiểu Mạn vậy.
À, các cô cách nhau không xa, ông nội và bà nội Khương cũng hay đến nhà cô ta mua bánh ngọt, cho nên cô ta thường cùng họ nói chuyện phiếm vài lần, mà tuổi tác của cô ta và Tô Hiểu Mạn cũng sàn sàn nhau, tất nhiên vô cùng quan tâm tin tức của Tô Hiểu Mạn.
Trước đây cô ta chỉ biết Tô Hiểu Mạn là một người phụ nữ xinh đẹp, đã từng làm việc trong đoàn văn hóa nghệ thuật quân đội, sau đó chuyển đến đây làm việc cho đoàn ca múa, sinh được một cặp song sinh, chồng đi học ở bên ngoài, cô ấy cùng hai đứa con ở lại Bắc Kinh, mỗi ngày trôi qua đều rất bình đạm, so với những người hàng xóm bình thường cũng không có mấy chỗ đặc biệt.
Tất nhiên cô ấy có bề ngoài vô cùng xinh đẹp, đây là chính là điểm nổi bật nhất của cô ấy. Người có vóc dáng xinh đẹp, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp, là người thu hút ánh mắt của mọi người nhất.
Hồi Hà Sư Sư còn học đại học ở Thủ Đô, cô ta đã từng nói chuyện với các bạn cùng lớp của mình về Tô Hiểu Mạn, nói rằng mặc dù Tô Hiểu Mạn có vẻ ngoài xinh đẹp, khiến đàn ông rất thích, còn biết hát, biết nhảy, làm việc ở đoàn ca múa, nhưng mà loại công việc lên sân khấu như vậy, luôn là ăn cơm tuổi trẻ, đợi vài năm nữa, tuổi trẻ của cô ấy không còn nữa, nếu không có tài kiếm sống khác, cô ấy sẽ phải dựa vào đàn ông để sống.
Trên thực tế đúng là như vậy, những năm trở lại đây tình hình kinh doanh của đoàn ca múa càng ngày càng sa sút, rất nhiều người đã đi về phía nam kiếm tiền, người lâu năm trong đoàn ca múa như Tô Hiểu Mạn đã tranh đấu không được với người mới đến, mặc dù cô ấy vẫn trẻ đẹp nhưng lại có hai đứa con phải nuôi, chồng cũng không ở bên cạnh, thật sự là một người phụ nữ tội nghiệp.
Nhưng không ngờ năm trước chồng cô ấy tốt nghiệp và chuyển về Bắc Kinh, gia đình nhà cô ấy cũng đã có những thay đổi to lớn, cô ấy xin từ chức ở đoàn ca múa và mở nhà máy sản xuất son môi, thời gian trôi qua việc kinh doanh của cô ấy cũng càng ngày càng thuật lợi, nhãn hiệu son môi của cô ấy cũng được bày bán ở vị trí bắt mắt nhất trong trung tâm thương mại, nhìn trên đường càng ngày càng nhiều đôi môi đỏ mọng liền có thể hình dung ra Tô Tiểu Mạt đã kiếm được nhiều tiền như thế nào.
Lúc này các cô muốn học theo cô ấy bán son môi cũng đã quá muộn rồi, chiếc bánh to nhất đã bị cô ấy ăn mất rồi, mọi người trong xã hội cũng càng yêu thích nhãn hiệu son môi Uyển Hề nhà cô ấy, họ dùng quen sản phẩm nhà cô ấy, sẽ không thích mua của nhà khác nữa.
Những cơ sở kinh doanh son môi khác cũng không cạnh tranh được với nhãn hiệu nhà cô ấy nữa.
Việc kinh doanh son môi này khiến Hà Sư Sư vô cùng ganh ghét với Tô Hiểu Mạn, mỗi lần nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của những cô gái đi trên đường, trong lòng Hà Sư Sư đều ước người kinh doanh son môi đầu tiên phải là cô ta chứ không phải Tô Hiểu Mạn.
Cô ta cảm thấy mình bị Tô Hiểu Mạn chiếm đoạt cơ hội trước.
Hà Sư Sư là một người phụ nữ rất thích làm đẹp, trước đây khi cô ta còn học đại học trông thấy trên mặt của những diễn viên trên sân khấu đều tô son đánh phấn, trong lòng cô ta đã có ý tưởng, cô ta cũng muốn bôi những thứ này lên mặt và môi của mình.
Lúc đó trong đầu cô ta đang mơ mộng, nghĩ rằng nếu trong cửa hàng có thể bán son môi và các loại mỹ phẩm khác thì nhất định sẽ bán rất đắt hàng, sẽ có một đống phụ nữ chen nhau đi mua.
Nếu có cơ hội, cô ta cũng muốn kinh doanh son môi.
Lúc đó ý tưởng này chỉ được chôn sâu trong lòng cô ta, bởi vì những ngăn cấm của thời đại mà cô ta không thể thực hiện được ý tưởng đó.
Đợi đến khi nhãn hiệu son môi Uyển Hề của Tô Hiểu Mạn nổi tiếng khắp cả nước, lúc này Hà Sư Sư mới cảm thấy hối hận không thôi, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng tức giận, cảm thấy đây là ý tưởng từ vài năm trước của cô ta, nhưng bây giờ lại bị một người khác nhanh chân giành trước.
Nếu như lúc đó cô ta có thể nắm lấy cơ hội, kinh doanh son môi trước, lúc này cô ta đã trở thành hộ gia đình có mười nghìn nhân dân tệ, và người có một triệu nhân dân tệ phải là cô ta, chứ không phải người xuất thân từ đoàn ca múa như Tô Hiểu Mạn.
Người phụ nữ Tô Hiểu Mạn này chỉ là may mắn hơn mấy người các cô một chút, chứ thực ra cô ta cũng chẳng có tài cán gì cả?