Tô Hiểu Mạn xen vào suy đoán: "Mặt mũi đầy sương gió, gian nan vất vả?"
Phù hợp với giọng điệu của anh hai.
"Không không không không..." Liễu Nhược Phiên trả lời: "Nam chính là một thư sinh yếu đuối mặc áo trắng."
Triệu Thanh Thanh khó hiểu: "Ở trong quán rượu đã tập hợp một nhóm cao thủ hung dữ rồi. Nam chính chỉ là một thư sinh nhu nhược? Làm sao có thể trấn áp được đám người hung hãn này và cuối cùng chiếm được trái tim của nữ chính."
Liễu Nhược Phiên cười đắc ý: "Ta muốn cuối cùng vạch trần, hắn mặt ngoài là thư sinh yếu đuối, thực tế là người đứng phía sau màn, càng là một người có võ công tuyệt đỉnh."
Tô Hiểu Mạn: "..." Hóa ra khoác nhiều như vậy áo khoác như vậy.
"Hiểu Mạn, lần này tiểu thuyết, là Khương Lôi Ngạn cho ta linh cảm, ta chính là dựa vào hình mẫu anh ta sáng tác!"
Triệu Thanh Thanh và Tô Hiểu Mạn đều cảm thấy không thể tưởng tượng: "Cái gì? Lấy cảm hứng từ anh ta?"
Liễu Nhược Phiên gật đầu: "Đúng vậy! Anh ta là cảm hứng của em!”
Triệu Thanh Thanh mê hoặc: "Thư sinh yếu đuối?"
Tô Hiểu Mạn càng thêm mê hoặc: "Người đứng phía sau?"
"Các ngươi hiểu lầm." Liễu Nhược Phiên hừ một tiếng, chống nạnh giải thích: "Em là lấy anh ta làm hình tượng viết nữ chính, là bà chủ Hoa Minh Hoa."
“Tính cách của nữ chính là dựa trên anh hai Khương!"
Tô Hiểu Mạn: "..."
Triệu Thanh Thanh: "..."
"Nam chính là ngươi?""Thư sinh yếu đuối?"
"Người phía sau màn?"
"Võ công tuyệt đỉnh?"
Liễu Nhược Phiên gật đầu: "Đúng! Hai người bọn họ thế như nước với lửa, ngay từ đầu như tú tài gặp gỡ binh lính, không nói lý không, ai cũng chướng mắt ai."
Tô Hiểu Mạn: "..." Khó có thể tưởng tượng.
Triệu Thanh Thanh: "..." Khó có thể tưởng tượng.
Lấy anh hai Khương làm cảm hứng viết nữ chính?!!
"Điều này không giống như những cuốn sách trước mà ta đã viết."
Liễu Nhược Phiên tâm trạng thoải mái, quyển sách viết khi cô ta đang vui vẻ, "Người ngoài thích hay không không quan trọng.”
"Ta đã vui khi viết nó!"
"Đến lúc đó các ngươi đến xem, có biểu hiện tốt nhân vật của nam chính hay không!”
Tô Hiểu Mạn cùng Triệu Thanh Thanh nhìn nhau một cái, gật đầu: "Rửa mắt mong đợi."
Sau khi tan họp, Tô Hiểu Mạn nhanh chóng đi về nhà, thoáng nhìn thấy Tạ Minh Đồ, nhịn không được nhớ tới lấy anh hai Khương làm cảm hứng Hoa Minh Hoa lão bản, không được, cô cười đến đau bụng.
Tạ Minh Đồ nhíu mày: "Mạn Mạn, em đang cười cái gì vậy?"
"Bí mật, không thể nói cho anh." Nếu là sớm bại lộ cho anh hai Khương, Liễu Nhược Phiên không nhất định có thể viết tiếp.
"Được rồi, Mạn Mạn, em có việc giấu diếm anh phải không?" Tạ Minh Đồ nhíu mày, ánh mắt nguy hiểm hỏi: "Hai vợ chồng chúng ta cũng có bí mật rồi?"
Tô Hiểu Mạn ôm khuôn mặt đẹp trai của anh, hôn một cái rồi nghiêm túc nói: "Em là học theo Tô Tô, nhất định phải giấu anh một chút gì đó."
Tạ Minh Đồ: "..."
"Anh! Không! Đồng! Ý"
"Thật bá đạo." Tô Hiểu Mạn ôm eo của anh an ủi: "Bí mật này cùng anh không có liên quan quá nhiều, là việc liên quan đến anh hai."
"Anh trai Tiểu Đồ, việc này trước tiên không thể nói cho anh, lỡ như anh tiết lộ cho anh hai thì hỏng bét."
Tạ Minh Đồ sách một tiếng: "Tổ chức không tin năng lực giữ bí mật của tôi?"
"Không phải tổ chức không tin tưởng, thực sự là nhiệm vụ khó khăn, cần phải cẩn thận đề phòng." Tô Hiểu Mạn với "Lời nói thấm thía" vỗ vỗ bờ vai của anh.
« Cỏ dại » mang tới cho Tô Hiểu Mạn thu nhập chẳng qua chín trâu mất sợi lông, còn kém rất xa lợi nhuận mà đồ trang điểm mang tới, chỉ là cuốn sách này mang đến sự giải trí mới mẻ cho sinh hoạt cằn cỗi ở thời đại này.
Không lâu sau, đài phát thanh địa phương tìm tới Tô Hiểu Mạn thảo luận bàn các hạng mục công việc, Tô Hiểu Mạn phát hiện hình như cô cũng có thể dựa vào việc này tiết kiệm một số tiền quảng cáo.
Tô Hiểu Mạn hợp tác thành công với mấy đài phát thanh, hợp tác đẩy ra một chuyên mục kể chuyện tiểu thuyết, phía trên đầu trang « cỏ dại » đăng truyện tiểu thuyết, MC của đài phát thanh có thể tự do kể lại, mặc dù đài phát thanh không cần thanh toán phí sử dụng bản quyền tiểu thuyết, nhưng là phải cung cấp dịch vụ qc miễn phí cho Tô Hiểu Mạn, đương nhiên, Tô Hiểu Mạn cũng vẫn thanh toán phí bản quyền cho tác giả tiểu thuyết.
Chi phí mà cô phải thanh toán cho tác giả so sánh với tiền qc, thật ra là Đại Vu và tiểu vu, loại phương thức hợp tác này đối với Tô Hiểu Mạn thì rất có lợi, điều quan trọng nhất là bản quyền tiểu thuyết lại là của Tạ Cẩu Tử nhà cô, thế nào cô cũng không lỗ được.
Thời đại này, cho dù là báo chí, đài phát thanh, hay là TV chờ truyền thông, cũng bắt đầu phục vụ các dịch vụ qc có thu phí đối với các loại sản phẩm thương mại, trước kia thời điểm tỉ lệ phổ cập radio còn không cao, đăng qc trên báo chí có lực ảnh hưởng lớn nhất, bây giờ radio cũng không còn là loại đồ vật cao không thể chạm như trước nữa, trào lưu của xã hội bây giờ chính là nghe radio, bởi vậy, lực ảnh hưởng của đài phát thanh càng ngày càng tăng.
Chỉ tiếc hiện tại tỉ lệ phổ cập của TV còn không cao, nếu không, quảng cáo bằng TV càng có hiệu quả tốt hơn.
Ngược lại Tô Hiểu Mạn vẫn muốn dùng hình thức quảng cáo trên TV cho sản phẩm của Uyển Hề, hiện giờ tại vì TV vẫn là đồ vật đem gác xó rời xa dân chúng bình thường, qc qc, rộng mà báo cho, nếu loại đồ vật này mà không phổ biến đối với dân chúng bình thường thì cho dù là là qc trên TV thì lực ảnh hưởng cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Tô Hiểu Mạn đã lên kế hoạch muốn chờ tỉ lệ phổ cập của TV cao thêm chút nữa, thì sẽ đầu tư một bộ phim hoạt hình để tuyên truyền cho nhãn hiệu Uyển Hề của bọn họ, cho dù không phải phim hoạt hình, cũng phải lồng vào bên trong phim truyền hình để tuyên truyền, qc bên trong phim truyền hình thì hiệu ứng mang đến lại càng dễ gây nên vang dội.
Hiệu ứng người nổi tiếng mới là mạnh nhất.
Chỉ là bây giờ còn chưa có bao nhiêu người nổi tiếng trong nước mà thôi.
Tô Hiểu Mạn ngược lại là quen biết không ít các MC truyền hình "Có fan hâm mộ", cô cũng là một người thường xuyên nghe các tiết mục phát thanh, cũng có ấn tượng sâu sắc đối với mấy người MC, mặc dù chưa gặp được những người MC này bên ngoài bao giờ, nhưng giọng nói của bọn họ lại khiến người ta mê muội.
Nhất là giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính của MC nam kia, cho dù chỉ đang làm việc đọc diễn cảm tin tức nhưng cũng đều khiến người nghe mê mẩn, trầm mê ở bên trong tiếng nói say lòng người kia, nếu mà đọc truyện tiểu thuyết thì tin rằng đó lại càng là một bữa thịnh yến cho thính giác.
"Đài phát thanh của các anh không phải có một nam MC tên là Vương Lượng sao, để anh ta đến dẫn chương trình này đi..."
"Đúng rồi, tôi rất thích thanh âm của anh ta, mấy người trong ban biên tập Cỏ Dại cũng đều thích anh ta..."
...
Tô Hiểu Mạn đang bàn bạc chuyện hợp tác với người liên hệ của đài phát thanh Phương Đông qua điện thoại, người phụ trách của bên kia cũng là một cô gái tuổi tác không lớn, hai người nói đến chuyện MC cho tiết mục, nói chuyện qua điện thoại với Tô Hiểu Mạn như kiểu vừa quen đã thân.
"Giọng nói của Tiết Khương cũng không tệ."
"Nếu không thì lần sau mời anh ta ra ăn một bữa cơm với nhau, để cô tự mình nghe giọng nói bên ngoài của anh ta một chút."
...
Tô Hiểu Mạn trò chuyện hơn nửa giờ vẫn chưa thỏa mãn, đến khi cô cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tạ Minh Đồ mặt không biểu tình, anh đang làm mặt lạnh đứng ở cửa, cũng không biết anh đã đứng đây bao lâu, nghe được những gì rồi.
Tô Hiểu Mạn: "..."
Cô nhớ lại một chút, hình như mình cũng không nói ra cái gì xuất cách ở trong điện thoại, nhiều nhất chỉ nói vô cùng thích giọng nói của mấy MC thôi, bên trong mấy MC mà cô thích, trừ MC nam ra thì cũng có MC nữ.
Cũng đã là vợ chồng già rồi, không đến mức ăn dấm chứ.