: Lên Núi
Tiểu Đường Đường nhắm mắt lại, đôi lông mi dài run rầy như cánh quạt, cái miệng nhỏ nhấp nhấp đáng yêu.
Nếu đang là ban ngày, vừa nhìn sẽ biết bé con này đang giả vờ ngủ.Nhưng hiện tại là buổi tối, căn phòng này không có ánh mặt trời chiếu vào.
Ban ngày cũng chẳng sáng sủa gì mấy, buổi tối lại càng tối hơn bình thường.
Vì nguyên nhân này nên Khương Thành cùng Đường Diệu không phát hiện ra nhãi con nhà mình đã tỉnh dậy.Nói đến chuyện này, hôm nay Tiểu Đường Đường ngủ từ rất sớm, chẳng qua không biết vì sao đến nửa đêm lại tỉnh dậy.
Nếu như bình thường, cô bé sẽ mơ mơ màng màng ngủ tiếp, nhưng lúc loáng thoáng nghe thấy từ “lên núi” thì lập tức khôi phục lại tinh thần.Lên núi, “Tây Sơn” là nơi có rất nhiều thịt đấy.Từ lúc mẹ tỉnh lại, cuộc sống của nhà cô bé thật sự giống như thần tiên vậy, nhưng anh trai Tiểu Lang lại nói thịt và trứng gà trong nhà đã ăn hết rồi! Hai bé con lúc này có chút lo lắng, ban ngày còn chụm người vào nhau thầm thì nghĩ xem nên làm gì bây giờ?Hai bé con thương lượng với nhau mỗi ngày chỉ nên ăn một ít, vậy đồ ăn sẽ thừa nhiều hơn rồi.Hai nhóc tì vì vấn đề này mà rầu thúi ruột.Vậy nên lúc này cô bé muốn nghe xem cha mẹ đang nói gì!Khương Thành và Đường Diệu sau khi thân mật vui sướng một trận, lúc này dựa vào nhau bàn bạc kế hoạch ngày mai.
Ngày kia Đường Diệu sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại, hai người bàn nhau choạng vạng ngày mai sẽ lên núi dạo một vòng xem có thu hoạch gì không.Ngón tay của Đường Diệu vẽ vẽ một vòng trên ngực Khương Thành, nói: “Anh có muốn gọi đại ca nhị ca không?”Khương Thành: “Gọi lão tứ đi, đại ca nhị ca không cần đâu.
Từ ba năm trước gặp chuyện ngoài ý muốn, đại ca dường như có bóng ma với săn bắt nên hầu như không lên núi.
Còn nhị ca… Nếu nhị ca biết chúng ta chuẩn bị săn thú bán trong chợ đen, chẳng cần ai người nào nói, tự anh ấy sẽ dọa bình đến bệnh luôn, gan nhỏ còn hơn thỏ nữa.”Đường Diệu gật đầu: “Vậy gọi Khương Lâm nhé.”Cô lại nói: “Ngày mai chúng ta lên núi sớm một chút chắc cũng không vấn đề gì đâu.
Mấy hôm nay ngày nào em cũng đi đào đồ ăn khắp nơi, hình như mọi người không quá tò mò về em nữa.
Hơn nữa hiện tại lự chú ý của mọi người đều đặt trên người thanh niên trí thức, làm gì còn thời gian quản em nữa!”Gần đây có nữ thanh niên trí thức gả cho người ở đây đang điền cuồng đòi ly hôn, ở nông thôn làm gì từng gặp qua chuyện như thế, vậy nên mới khiến lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía đó.
Mỗi ngày Đường Diệu đi ra ngoài đào đồ ăn đều đụng phải một số đại tẩu, mọi người đều vô cùng hứng thú với chuyện này, ai rảnh mà quan tâm đến cô chứ.Nói cũng phải, mấy ngày đâu cô không ra ngoài nên mỗi người đều tò mò, dù đi dạo cũng phải qua đây nhìn một cái; nhưng mấy ngày nay mỗi ngày cô đều không ở nhà, rất nhanh mọi người đã không thèm để ý.Có thể thấy được mình càng thoải mái sảng khoái, vậy sẽ không bị nhiều người nhìn chằm chặp.Cô nhéo chút thịt mềm của Khương Thành, nói: “Đêm mai bảo mẹ tới đây trông Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường anh nhé.”“Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà mà.” Tiểu Đường Đường thầm nói trong lòng.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, cô bé cố gắng khiến mình có thêm tinh thần nghe lén thêm lát nữa, nhưng mà … cô bé không chịu nổi nữa! Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bé mơ hồ nghe thấy gì đó nữa, cuối cùng không chống cự được cơn buồn ngủ nên nhanh chóng thiếp đi.Ngày hôm sau, Tiểu Đường Đường chống cằm ngồi trên ghế đẩu suy nghĩ mãi, ngày hôm qua cô bé nghe trộm được bao nhiêu nhỉ?.
Nguồn không có chương này.