Thím ấy hoá bị thương đã kết vảy để xem làm vũ khí.
Thím Hoa nghe xong dường như cũng có hơi suy tư gì đó.
Thím hai Tống lại nói: "Ví dụ như lần này Sở Phong, Sở Lê, còn cả Sở Đóa, mấy đứa nhỏ đều thi không tồi, thi đậu hết vào trung học cơ sở đó thôi."
Niên Xuân Hoa nghe xong thì nhíu mày, Sở Phong thì thôi đi, thế nhưng hai đứa nhãi con kia lại thật sự có diễm phúc thi đậu trường trung học cơ sở sao?
Niên Xuân Hoa hắng giọng nói: "Sợ chỉ là đuôi cần cẩu (*) thôi."
(*) Đuôi cần cẩu: Học sinh xếp hạng chót, người đứng cuối trong danh sách, giống với từ đội sổ.
"Nếu như đuôi cần cẩu thì không bằng không đi đọc cho rồi, đi cũng chỉ giống như đủ sĩ số cho người ta mà thôi."
Không ngờ thím hai Tống lại bày ra vẻ kinh ngạc nhìn bà ta: "Không phải đi cho đủ sĩ số đâu, lần này Tiểu Phong được hạng nhất, bọn nhỏ Sở Lê cũng nằm trong danh sách hạng năm mươi toàn công xã đấy."
Danh sách năm mươi người đứng đầu thì quả thật xem như cực kỳ tốt rồi.Lời nói của Niên Xuân Hoa lại bị chặn lại, bà ta im lặng trong chốc lát.
Thím hai Tống cũng không lời nói chuyện với bà ta, cái đầu óc của bà Niên Xuân Hoa này đã bị sự may mắn làm cho mù quáng rồi. Người ta thì chỉ mong ngóng con cháu được tốt, chỉ có Niên Xuân Hoa là mong ngóng cháu gái kém.
Niên Xuân Hoa suy nghĩ một lúc lâu mới tiếp thu được việc Sở Lê, Sở Đóa cũng dần dần trở nên có tiền đồ hơn.
Bà ta bỗng nhiên phản ứng lại, sao còn chưa nói đến Phúc Đoàn?
Niên Xuân Hoa vội vàng hỏi: "Phúc Đoàn thì sao? Thành tích của Phúc Đoàn thế nào?”
Nói như vậy thì chắc chắn Phúc Đoàn không phải nằm trong vị trí quanh top ba thì cũng phải nằm cỡ quanh top mười.
Thím hai Tống hỏi gì đáp nấy, thím ấy nói: "Phúc Đoàn thi đậu trường trung học cơ sở trong trấn."
Niên Xuân Hoa nói: "Vị trí bao nhiêu?”
Nếu dựa vào thứ tự lúc trước thì theo như Niên Xuân Hoa dự tính dù cho có thế nào bà ta cũng muốn đưa Phúc Đoàn lên thành phố học trung học.
Như vậy Phúc Đoàn mới có thể gặp được cơ hội vốn dĩ nên thuộc vê mình.
Thím hai Tống im lặng một lúc mới nói: "Thứ tự hình như rất thấp."
Thấy thím hai Tống ăn nói uyển chuyển như vậy, thím Hoa cũng không tính khách sáo nữa, bà ấy học Niên Xuân Hoa nói bằng giọng điệu khinh thường: "Đuôi cần cẩu đấy!"
Niên Xuân Hoa sửng sốt: "Cái gì?"
Phúc Đoàn mà đội sổ sao?
Từ trước tới nay Phúc Đoàn vẫn luôn thông minh cơ mài
Niên Xuân Hoa cảm thấy tức giận trong lòng, bà ta đã trút hết biết bao nhiêu công sức đổ dồn cho Phúc Đoàn vậy mà sao vào thời điểm quan trọng Phúc Đoàn lại có thể tuột dốc như vậy được chứ?
Niên Xuân Hoa đi vê nhà tìm Phúc Đoàn, Phúc Đoàn cũng đang nằm trên giường khóc. Phúc Đoàn trông thấy Niên Xuân Hoa hung thần ác sát hỏi chuyện này, cô bé cũng rất tủi thân nói: "Đâu phải cháu không muốn thi tốt."
Phúc Đoàn cực kỳ tủi thân, cô bé khóc thút tha thút thít nói: "Bà vẫn luôn muốn cho cháu đi lên thành phố học trung học, cháu cũng lo lắng không biết cháu có thể đi được hay không. Hơn nữa lúc nào bác hai cũng cãi nhau đánh nhau với nhà chúng ta cho nên tâm lý của cháu cũng không thể ổn định được."
"Hơn nữa lần này bị lệch đề thi, là do cháu cẩu thả."
Niên Xuân Hoa:...
Bà ta giận sôi máu, không phải, vì để tạo điều kiện cho Phúc Đoàn mà bà ta suýt chút nữa đắc tội với cả nhà.
Hiện tại Phúc Đoàn lại dám nói một câu là do cô bé quả cẩu thả sao?
Niên Xuân Hoa vô thức muốn xử Phúc Đoàn, nhưng bà ta bỗng nhiên giật mình, bà ta sợ.
Sợ ngộ nhỡ sự may mắn của Phúc Đoàn lại chỉnh đốn bà ta thì phải làm sao bây giờ? Vì thế Niên Xuân Hoa đành phải nhanh chóng nén sự tức giận lại, sau khi ngẫm lại lại cảm thấy mình làm bà nội mà phải nghẹn khuất như vậy, nói Phúc Đoàn một câu thôi mà cũng không dám nói.