Sở Phong và Sở Thâm đều đang ở cửa, vừa lúc gặp phải Sở Học Văn và Sở Học Võ.
Sau khi bình tĩnh xem xét, cả Sở Phong và Sở Thâm đều cực kỳ chán ghét hai anh em nhà này.
Sở Thâm thật sự nhịn không được mở miệng nói: "Trước kia là vì em gái Phúc Đoàn của mày nên mày chỉ hận không thể bắt nạt mọi người, thế mà hiện tại chỉ vì có thể được đi học mà mày phải tới cầu xin người mà lúc trước mày đã từng khinh thường sao? Thế sao mày không đi cầu xin em gái Phúc Đoàn của mày đi?"
Sở Học Văn giận sôi máu nhưng Sở Thâm lại luôn nhìn cậu ta bằng con mắt khinh thường nên cậu ta cũng chẳng còn cách nào khác mà chỉ có thể cúi đầu bước đi.
Sở Phong nhìn theo bóng dáng nản lòng của cậu ta dường như lại có thể nhìn ra được cuộc sống tương lai của cậu ta sau này.
Mẹ kế, người ba vô dụng, bà nội bất công cùng với một cô em gái Phúc Đoàn chỉ có thể yêu thương mà không được tức giận.
Cuốc sống của Sở Học Văn về cơ bản đã được định sẵn.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác bởi vì tất cả những thứ này đều là do chính cậu ta lựa chọn. Vốn dĩ ban đầu cậu ta đã có một người mẹ hiểu lý lẽ, một người em gái tốt, một người mẹ chỉ hơi quản ba, ba cậu ta cũng sẽ không hồ đồ đến trình độ như vậy.Nhưng vì muốn che chở cho Phúc Đoàn mà bọn họ đã tự tay đánh người mẹ ruột của mình.
Chuyện về sau cũng không khác gì so với những gì Sở Phong nghĩ.
Chuyện Sở Học Văn, Sở Học Võ không thể đi học là chuyện hiển nhiên, mỗi ngày Phúc Đoàn đều cực kỳ vui vẻ, chờ được đi học, chờ được ăn ngon.
Nghe một đội viên nói có một lần trông thấy Sở Học Văn nói Phúc Đoàn rằng có thể xin bà nội cho cậu ta được đi học hay không?
Nhưng Phúc Đoàn chỉ nghiêng đầu ảm đạm nói: "Nhưng mà anh à em chẳng qua chỉ được bà nội nhận nuôi thôi, em... em không dám đi nói những điều này."
Đội viên này lắc đầu với người ta: "Ngày thường lúc chiếm được cái gì tốt thì không thấy con bé đó nói mình chỉ được nhận nuôi, mình rất đáng thương, vừa muốn nó giúp sức là đã bắt đầu giả vờ đáng thương."
Người này đã nhìn thấu rồi.
Nhưng dù cho người khác có nói thế nào thì trong một đội sẽ luôn có vài người có tiếng xấu, vạn người ghét bỏ.
Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn, tới tháng chín trường học chính thức khai giảng, Sở Phong, Sở Thâm thậm chí cả Tam Ni, Phúc Đoàn, tất cả đều trở thành học sinh năm nhất của trường.
Tiểu thuyết Pháo Hôi Phúc Khi, đang đi học còn bị nghiền ép nữa sao?
Sở Phong nghĩ, sẽ không đâu.
Sẽ không có bất kỳ kẻ nào gặp điều bất công hơn so với những gì mà bọn họ đã phải gánh chịu. Chính sự bất công sẽ trở thành động lực để giúp bọn họ hăng hái tiến về phía trước.
Những tháng ngày đi học đều cực kỳ đơn giản.
Lúc này tụi trẻ con ở nông thôn đều đi học muộn, tan học sớm. Có một vài đứa nhỏ trước khi đi học buổi sáng còn phải cắt một giỏ rau dền, đi học về còn phải giúp đội chăm gia súc hoặc nhặt củi lửa.
Đám nhóc Sở Phong cũng như vậy.
Chỉ là dường như Trần Dung Phương, Sở Chí Quốc và cả Bạch Giai Tuệ đều muốn trông xa hơn một chút.
Trân Dung Phương nói: "Người lớn chúng ta đã sống qua nửa đời người rồi nhưng mà tương lai tụi nhỏ các con thì khác. Chỉ cần các các chăm chỉ học tập thì sau này có thể đi ra khỏi núi lớn."
"Buổi sáng các con không cần phải đi cắt rau đền mà cứ đi học sớm một chút, ngoan ngoãn nghe thầy cô nói là được."
Mấy đứa nhỏ cũng tôn sùng kiểu khuôn phép.
Đi học có gì là quan trọng nhất? Tất nhiên thành tích quan trọng nhất.
Trong mấy đứa nhỏ thì Sở Phong là người có trí nhớ tốt nhất, nhưng trái ngược với chuyện này thì khả năng tính toán của cô bé lại không được tốt lắm.