Công điểm trong nhà là anh ta kiếm, cuối cùng con anh ta không được đi học mà cho Phúc Đoàn đi học.
Cái này có chút hoang đường, khiến cho Sở Chí Bình lập tức nghĩ đến nhà mình tan nát như thế nào.
Anh ta cuối cùng cũng nói một câu, nhưng Niên Xuân Hoa lại vô tình chấn áp: "Học Võ cũng tình nguyện! Học Văn Học Võ nhà tốt biết bao, từ nhỏ đã biết khiêm nhường."
Đúng vậy, lúc trước Sở Học Văn và Sở Học Võ đều vì Phúc Đoàn mà mẹ ruột cũng không cần.
Bây giờ nhường cơ hội đi học cho Phúc Đoàn thì đã sao?
Sở Chí Bình suy luận đến đây thì cũng không lên tiếng nữa.
Sở Học Văn còn chút lý trí, Sở Học Võ là em trai ruột của cậu ta, tuy rằng bọn họ cùng tranh Phúc Đoàn nhưng cảm giác bất đồng.
Sở Học Văn nói: "Không được, em trai phải đi học."
Mắt Trương Tiểu Phượng loé lên, mượn cớ muốn đi vệ sinh.Qua một lúc, Trương Tiểu Phượng lén vẫy tay với Niên Xuân Hoa, sau đó kề tai nói nhỏ với Niên Xuân Hoa: "Mẹ, có câu này con không biết có nên nói hay không."
Niên Xuân Hoa nói: Sao?"
Trương Tiểu Phượng nói: "Sao con lại cảm thấy Học Văn hạn mẹ nhỉ? Một đứa trẻ con sao lại ác như vậy."
"Con nghe nói trong trường học có vài giáo viên dạy lũ trẻ vài thứ kỳ quái. Con sợ Học Văn lòng dạ ác độc, ghi nhớ chuyện hôm nay, nhớ em trai nó không được đi học, sau này không biết sẽ tạo ra cái nghiệt gì." "Mẹ à, con là mẹ kế, con muốn dạy dỗ nhưng lại sợ bị oán trách, con không có cách nào khác, chỉ có thể nói với mẹ."
Niên Xuân Hoa nhìn Sở Học Văn, lúc này sự không cam lòng tràn đầy trên mặt Sở Văn Học, ở trong mắt bà ta chính là sự hận thù bà ta.
Niên Xuân Hoa là chuyện trái với lương tâm, sợ quỷ gõ cửa, bây giờ thẹn quá hoá giận, hoàn toàn tin lời Trương Tiểu Phượng.
Chuyện học hành này, Sở Học Văn cũng không thể đi.
Cho một đứa lòng dạ ác độc đi học sao mà mà được.
Vừa hay tiết kiệm tiên cho nhà họ.
Cứ như vậy, Sở Học Văn và Sở Học Võ không thể đi học nữa, Sở Học Võ ngược lại còn cười ngây ngô.
Sở Học Văn có chút cảm thấy cùng đường bí lối, cậu ta chạy đến trước cổng nhà khóc, muốn được người khác giúp, nhưng người khác vừa hỏi ngọn nguồn liền không nhúng tay vào nữa.
Hoá ra là nhà không có tiền cho tất cả lũ trẻ đi học, nên hy sinh hai đứa nhóc này.
Người trong đội đều nghĩ, này là nên làm nha.
Hai đứa trẻ này ngay cả mẹ ruột, em gái ruột cũng không nhận, không có quan niệm tình thân, nuôi chúng nó trong nhà cũng là nuôi sói mắt trắng.
Sói mắt trắng: kẻ vong ơn bội nghĩa
Cũng có người nghĩ, mồi đưa trẻ trong nhà Niên Xuân Hoa đi học đều có lý do chính đáng, ba mẹ người ta kiếm tiên, tự cho con đi học, chỉ có duy nhất Phúc Đoàn là chiếm lợi.
Nhưng Sở Học Văn và Sở Học Võ thích Phúc Đoàn như vậy, bây giờ hy sinh vì Phúc Đoàn, chẳng lẽ người khác còn có thể nhúng ta vào? Có người bị Sở Học Văn khóc đến phiền, nói: "Này không phải là Phúc Đoàn đi học sao? Các cháu muốn khóc, đi tìm Phúc Đoàn khóc mới có ích."
Thời điểm khai giảng là vào mùa hạ.
Thời tiết đã hơi nóng, Sở Phong, Sở Thâm và cả Tam Ni cùng nhau trở về từ bên ngoài. Ba người đều mặc quần áo mỏng nhưng trên người vẫn ra không ít mồ hôi.
Phòng ở của Bạch Giai Tuệ đã giao cho người ta sửa chữa.
Phòng ở kiểu bùn đất không lớn, tuy thuộc kiêu chim sẻ nhỏ nhưng mọi thứ bên trong đều đầy đủ.
Tam Ni xoa mồ hôi trên người: "Để em đi vào trong nhà lấy quả cầu ra."
Vừa rồi quả cầu đã bị đá bay.
Sở Phong và Sở Thâm gật đầu, mấy người cùng nhau đi đến nhà Bạch Giai Tuệ. Chuyến đi này không có vấn đề gì nhưng vừa đến đã thấy Sở Học Văn, Sở Học Võ đang bồi hồi đứng ở cửa nhà Bạch Giai Tuệ.
Sắc mặt của hai người đều không đẹp, có chút chần chừ, do dự.
Sở Phong và Sở Thâm đều sửng sốt.