Lúc Lâm Yến rời thôn Phạm, tâm tình rất bình tĩnh, ở nơi mà cô ta đã từng rất vui vẻ và ngây thơ, cô không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh.
Lúc Tiền Liệt đi có tới tìm cô ta, để lại phương thức liên lạc với anh ta, nhưng cô ta không đi tìm anh ta. Cô cũng giống Lâm Dư Dư, cũng thi đỗ đại học ở thủ đô, nơi đó cách Tiền Liệt gân nhất, nhưng, cô ta không có dũng khí đi tìm Tiền Liệt.
Thiên chân khi ái mộ cùng tâm động, giống như ánh nắng lúc chiều, biến mất rất nhanh. Có lẽ sẽ làm cô ta nhứo cả đời, nhưng, sự hoạt bát vốn có đã bị mai một, cho nên yêu thương cũng dần bị thu hồi.
Lâm Yến đứng ở cửa viện nghiên cứu, cô ta lấy lại dũng khí từ trước đến nay chưa từng có đi tìm Lâm Dư Dư, về địa chỉ của Lâm Dư Dư, cô ta đã tìm được.
Lâm Dư Dư đang xem tài liệu trong văn phòng, nghe thấy có người nói Lâm Yến đến tìm cô, cô cảm thấy rất bất ngờ.
Lâm Dư Dư tự mình ra đón cô ta, đối mặt với Lâm Yến, cảm xúc cảu cô có chút khác biệt. Từ lúc mới xuyên sách, đến lúc Lâm Yến xảy ra chuyện. Đến bây giờ đến chuyện tình yêu sự nghiệp của cô ta, cũng khác.
Lúc mới vừa xuyên qua, đối mặt với Lâm Yến, cô có một cái nhìn phiến diện, có lẽ loại phiến diện này, còn mang theo sự phẫn nộ từ mạt thế, mà hiện tại, khi đối mặt với Lâm Yến, cô lại thở dài. Nữ chính hạnh phúc cả một đời trong tiểu thuyết, lại sống theo một hướng khác.
Lâm Dư Dư: "Yến Tử.". Lâm Yến trước mặt với Lâm Yến lúc chưa xảy ra chuyện kia rất khác, cô gái trước mắt cô đã có can đảm đứng thẳng, ánh mắt cũng rất kiên định.Lâm Yến nhìn thấy Lâm Dư Dư, dường như cách nhau cả một thế hệ: "Dư Dư, đã lâu không gặp. Lâm Dư Dư: "Đúng là đã lâu không gặp, mấy năm nay cậu sao rồi? Có khỏe không? Bây giờ đang làm gì? Mau, đi vào phòng làm việc của tới ngồi rồi nói? Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Lâm Yến: "Được."
Hai người đi vào phòng làm việc của Lâm Dư Dư.
Văn phòng Lâm Dư Dư có chút loạn, bên trong có một xấp thư tịch lớn, trước khi Lâm Yến đến cô đang tìm tài liệu, còn chưa kịp sắp xếp lại: "Thật xin lỗi, có chút bừa."
Lâm Yến: "Cậu là người bận rộn nha."
Lâm Dư Dư cười cười, rót cho cô ta một chén trà: "Cậu thế nào rồi?"
Lâm Yến: "Sau khi tớ đi, lúc kiểm tra pháp luật, đi đại học chính trị và pháp luật."
Lâm Dư Dư ngạc nhiên, cô cũng không có hỏi thăm chuyện của những thanh niên trí thức khác ở thôn Phạm, lúc cô đi học đại học khá bận, muốn đem thành tựu y học của hiện đại mang đến niên đại này. Tuy rằng loại hành vi này là trộm chất xám, nhưng vì sự phát triển của y học quốc gia, cô chỉ có thể làm vậy, bởi vì nếu quốc gia hỏi đến, cô cũng không nói được tên những người đó, cho nên chỉ có thể xin lỗi bọn họ.
Đương nhiên cũng không thể nói toàn bộ đều là trộm.
Đối với những thành tựu y học ở tương lai, cô chỉ nhớ được đại khái, cụ thể phố thuốc, và thành phần, đều là tự cô trải qua vô số lần thực ngiệm không thành công mà tổng kết được. Nhưng cho dù nói như thế nào, trong lòng cô cũng rất có lỗi với những người đó.
Lâm Dư Dư: "Đại học chính pháp? Cậu làm luật sư sao?" Cô nghĩ đến lúc gặp Lâm Yến, cô cảm thấy có lẽ chuyện kia đã làm thay đổi cô ấy.
Lâm Yến: "Đúng vậy, hôm nay tớ tới tìm cậu, là muốn nhờ cậu giúp tớ một chút, nhờ cậu làm nhân chứng cho tớ." Lâm Dư Dư: "Cậu muốn tố cáo Phạm Lan Chương?" Phạm Lan Chương, là anh trai của Phạm Lan Hoa.
Lâm Yến: "Đúng vậy, trước kia tớ không có dũng khí này, cũng không thể đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẫn của người khác, nhưng bây giờ tớ có thể." Chủ yếu là, quốc gia đang dần phát triển, cho nên tư tưởng cũng không hạn hẹp như trước kia.
Lâm Dư Dư: "Nhưng chuyện này đã qua mười năm rồi mà?”
Lâm Yến: "Năm nay là năm thứ chín, kì truy tố là mười năm, đương nhiên, tớ cũng không biết là có thể thành công hay không, nhưng, nếu không tố cáo hắn, lòng tớ không được yên. Năm đó chuyện này chỉ có ba người có thể làm chứng, cậu, Phạm Hồng Hoa, bà nội Hồng Hoa, bà nội Hồng Hoa già rồi, Hồng Hoa... nhưng cậu thì khác, lời của cậu càng thuyết phục hơn, khiến người khác tin tưởng khá cao, cậu có thể ra làm chứng cho tớ sao?"
Lâm Dư Dư: "Được, nếu có yêu cầu cần tớ phối hợp, lúc nào cũng có thể liên hệ tớ, tớ sẽ đem chuyện tớ biết nói ra hết từ đầu đến cuối."
Lâm Yến: "Cảm ơn cậu."
Lâm Dư Dư: "Đừng khách sáo."
Hai người nói chuyện một lát, rất nhanh đến lúc ăn cơm tối, Lâm Dư Dư liền rời viện nghiên cứu trước thời gian, cùng Lâm Yến ăn cơm tối ở bên ngoài. Nếu Lâm Yến đã đến tìm Lâm Dư Dư, vậy chuyện này cô ta sẽ không lùi bước, cho nên ngày hôm sau, cô ta liền đi báo án. Chuyện này vốn dĩ sẽ không oanh động như vậy, nhưng Lâm Yến nhắc tới nhân chứng là Lâm Dư Dư.
Cục Công An tra xét về Lâm Dư Dự, lại tra được cô là vợ của Ôn Sùng, sau đó lại là nhân viên nghiên cứu y dược, Cục Công An liền liên hệ với Ôn Hiền.
Sau đố, chuyện này liền có Ôn Hiền cùng hỗ trợ.
Lâm Dư Dư bị mời đến Cục Công An. Ôn Hiền cùng một cảnh sát khác hỏi cung, Lâm Dư Dư đem hết những điều mình biết nói ra, bao gôm những lời mà chính tai cô nghe được khi Phạm Lan Hoa cãi nhau với Lâm Yến.