Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

chương 49

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi mắt của Bạch Nghiên thăm dò, khiến Miêu Kiều Kiều nhíu mày.

Chỉ nhìn thoáng qua cô đã biết người này đang nghĩ gì.

Người kia nghĩ cô sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy Hàn Linh Chi, đây là một phép thử có chủ ý.

Thật là buồn cười, người đàn ông đó thậm chí còn không để ý tới các cô, vậy mà cô ấy vẫn có tâm trạng để ý chuyện này.

Được rồi, nếu đã hỏi, vậy thì cô sẽ đến gây thêm rắc rối cho ai đó luôn.

Miêu Kiều Kiều cười nói: "Cũng khá, anh ấy trông cao ráo, đẹp trai, có thể sẽ có nhiều người thích.

"Một tia khinh thường hiện lên trong mắt Bạch Nghiên, cô ấy nhìn cô: "Vậy thì cô cũng thích anh ấy à! "Người béo như cô, cũng xứng à? !“Đương nhiên không phải!” Miêu Kiều Kiều lắc đầu nói: “Nếu anh có bề ngoài như thế, có lẽ phải tìm một cô gái như tiên nữ mới xứng đôi.

”Bạch Nghiên nghe vậy, trong mắt hiện lên tia tự mãn: "Đó là đương nhiên, anh ấy xứng đáng có người tốt nhất.

"Cô ta phải nắm bắt cơ hội trong tương lai, cố gắng hết sức để khiến anh yêu cô ta!“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy.

” Miêu Kiều Kiều quay đầu nhìn cô ta, trong tay cầm cỏ đuôi chó, cười nói: “Cô thích anh ấy à?Vẻ mặt của Bạch Nghiên sững lại, sau đó cô ta hào phóng thừa nhận, "Đúng vậy, tôi thích anh ấy.

"Dù sao cũng không có ai khác, cho dù nói cho cô biết, cũng không thành vấn đề, chỉ cần để cho cô tự biết thân mà lui.

"Ồ ! " Miêu Kiều Kiều xoa cằm nhìn trên nhìn dưới đánh giá cô ta, sau đó nói: "Nhưng cô còn lâu mới giống tiên nữ, cho nên tôi đoán cô không có hy vọng gì đâu.

"Trên thực tế, Bạch Nghiên trông khá đẹp, cao gầy, nước da trắng, đôi mắt hạnh dịu dàng và đáng yêu.

Nhưng con người cô ta so với Hàn Linh Chi thì quả là một sự khác biệt lớn, không hợp nhau chút nào.

"Cô! ! " Khuôn mặt Bạch Nghiên tức giận đỏ bừng nặt: "Cô cho rằng cô xinh đẹp hơn sao? Không khác gì một con heo béo!"Miêu Kiều Kiều hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của cô ta, chỉ chế nhạo: "Cô hơi sai trọng tâm rồi, cho dù cô tức giận đến đâu, cô cũng không thể thay đổi sự thật bản thân chẳng ra gì, đừng nghĩ rằng tôi không biết những điều nhỏ nhặt mà cô làm sau lưng tôi, cô nghĩ tôi dễ bắt nạt như vậy à?!"Lúc ban đầu, khi nguyên chủ còn ở, người này rất coi thường nguyên chủ, còn thường xuyên khiêu khích bên tai Mã Phương, khiến cho Mã Phương luôn chống lại nguyên chủ.

Sau đó, khi cô đến đây, cô ta có dừng lại một thời gian, nhưng cô ta cũng sẽ cố tình kích thích Mã Phương hết lần này đến lần khác, khiến cô bị làm phiền khắp nơi.

Bạn đầu Miêu Kiều Kiều cũng không để ý những thứ này, dù sao sau khi cô đến, Mã Phương đã nhảy nhót trước mặt cô vài lần, còn Bạch Nghiên thì vẫn luôn kiêu ngạo không quan tâm tới cô như trước.

Nhưng hai ngày trước, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện riêng tư của hai người, trong đó Mã Phương đang phàn nàn về việc tại sao gần đây Bạch Nghiên lại trở nên lạnh nhạt như vậy.

Mã Phương cũng nhớ tới mối quan hệ của họ trước đây từng thân thiết như thế nào, tại sao họ thường trêu chọc và cười nhạo sau lưng cô, nhưng bây giờ lại hoàn toàn phớt lờ những thay đổi của cô.

Sau đó Miêu Kiều Kiều mới biết Bạch Nghiên có liên quan đến việc Mã Phương hận cô, mặc dù cô không hiểu tại sao cô gái trẻ đến từ Bắc Kinh này lại ghét cô, nhưng Miêu Kiều Kiều trở nên chú ý hơn kể từ đó.

Nếu lần trước cô không hứa với Mạnh Bảo Bảo rằng sẽ dẫn Bạch Nghiên đi cùng, thì cô đã không đi cùng cô ta.

Mặt Bạch Nghiên hết đỏ lại thành trắng, cô ta phủ nhận nói: "Miêu Kiều Kiều, cô đang nói nhảm nhí gì vậy? Tôi không hiểu ý cô!"Miêu Kiều Kiều không thèm vòng vo, cứ thế kéo cổ áo cô ta qua, trong mắt hiện lên một tia u ám:"Cô biết mình đã làm gì, tên ngốc Mã Phương đó còn không biết rằng bản thân bị cô xúi giục.

Tôi sẽ không tha cho cô nếu cô còn giở trò tiểu nhân sau lưng tôi nữa đâu!"“Cô! cô buông tôi ra !!” Bạch Nghiên bị ánh mắt của Miêu Kiều Kiều làm cho hoảng sợ, bực tức hét, cố gắng thoát ra: “Đừng, buông tôi ra! Nếu cô còn như vậy, tôi sẽ báo cáo cô!"Tuy nhiên Miêu Kiều Kiều khỏe hơn cô ta rất nhiều, cô ta đã cố gắng rất lâu nhưng cũng không có ích lợi gì.

Thấy cô ta sắp khóc, Miêu Kiều Kiều ném cô ta xuống đất rồi đe dọa: "Vốn dĩ cô không nên đi cùng tôi.

Nếu như cô lại dám khiêu khích tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy!"Miêu Kiều Kiều nói xong, ngầu lòi rời đi.

Bạch Nghiện ngồi bệt trên mặt đất, nhìn bóng lưng cô rời đi, nghiến răng nghiến lợi.

Được lắm, con béo họ Miêu này, dám đánh ta?!Từ nhỏ đến giờ chưa có ai đối xử thô bạo với cô ta như vậy!!Hiện tại chỉ khiến cô ta thêm ngứa mắt!!!.

Truyện Chữ Hay