Nguyễn Khiết hơi nhếch miệng, không nói. Giọng của Lưu Hạnh Hoa truyền tới từ sau lưng cô: "Là cô sinh, nhưng cũng không phải cô nuôi. Sau này tôi sẽ nuôi Tiểu Khiết, không phải ăn cơm của cô, vậy thì cô đừng sai con bé làm việc."
Đây là lý lẽ gì vậy. Bây giờ thì Tôn Tiểu Tuệ nói: "Nếu là vậy thì con không cho nó ở với mẹ được."
Bây giờ nó cũng được mười ba tuổi rồi, là con gái lớn chuyện gì cũng làm được, mắc gì bà ta phải nhường nó cho Lưu Hạnh Hoa sai bảo. Tuổi này có thể giúp gia đình làm rất nhiều việc, cũng chỉ nhiều hơn một miệng ăn thôi, để nó ăn ít chút là được.
Trước nay Lưu Hạnh Hoa luôn không thích Tôn Tiểu Tuệ. Lần này Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý lại "song ca" đòi ở riêng, bà ấy càng không muốn gặp Tôn Tiểu Tuệ nữa. Bà ấy đã đồng ý sẽ che chở Nguyễn Khiết rồi, vậy bà ấy sẽ không để Tôn Tiểu Tuệ quyết định chuyện này nữa.
Bà ấy kiên định trả lời: "Tiểu Khiết là một tay tôi nuôi lớn, cô có nhường không cũng vô dụng, con bé phải theo tôi. Chỉ cần tôi còn một hơi thở, thì bất kể là trong hay ngoài gia đình, tôi sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp con bé, mẹ ruột cũng không được!"
Tôn Tiểu Tuệ sợ khí thế của Lưu Hạnh Hoa, sợ cãi ra mình lại chịu thiệt, bèn nhẫn nhịn, thở ra một hơi, không lên tiếng nữa.
Bà ta căm hận nhét củi vào dưới đáy nồi, trong lòng lại nghĩ: Cứ chờ đó, bà ta không xử lý được bà già kia nhưng không xử lý được con gái mình à? Do bà ta sinh ra thì cả đời phải nghe bà ta, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay bà ta!
Trước nay Nguyễn Trường Quý luôn thể hiện tính tình vừa nhu nhược vừa sợ gánh chuyện, càng không thích mấy vụ cãi nhau, nhất là khi một bên trong đó là vợ mình, bên kia là mẹ mình. Ông ta đi đến trước mặt Tôn Tiểu Tuệ, nói với bà ta: "Bà đi thái rau, để tôi nhóm."
Tôn Tiểu Tuệ không nói gì, đứng dậy từ sau bếp, tạm nuốt cơn giận này xuống.
Bà ta định làm một đĩa cà tím giã ớt, lại hấp một bát trứng.
Hấp trứng rất đơn giản: Đập trứng gà, thêm nước, đợi lúc cơm sắp nấu xong thì bỏ vào nồi, hấp chung với cơm. Cà giã ớt thì phức tạp hơn chút, chủ yếu là cần giã nát tỏi và ớt.
Sau khi đánh xong trứng gà rồi bỏ vào nồi hấp, Tôn Tiểu Tuệ xoay người tìm hủ tỏi, bắt đầu giã tỏi và ớt.
Ớt hai màu xanh, đỏ, bỏ chung với tỏi vào cối, lấy chày giã liên tục.
Lực tay Tôn Tiểu Tuệ mạnh mẽ, hệt như đang đảo trên đầu Lưu Hạnh Hoa.
Bà ta vừa đảo còn vừa thì thầm trong miệng: "Sau này ngày nào bọn tôi cũng được ăn ngon uống đã, cho các người thèm chết!"
Tất nhiên, ngày nào cũng ăn ngon uống đã là không thể, bà ta chỉ nói ngoài miệng cho sướng mà thôi.
Tuy nhiên, dù sao đi nữa, lấy sức lao động ổn định của hai người Nguyễn Trường Quý, nuôi sống một nhà bốn người cũng khá giả hơn cuộc sống hai người già Nguyễn Chí Cao nuôi năm miệng ăn, chưa kể bọn họ còn phải nhịn ăn nhịn chi để góp tiền cho Nguyễn Trường Sinh cưới vợ.
Đảo xong ớt và tỏi, ngửi được hương cay xè trong cối, tâm trạng Tôn Tiểu Tuệ đã tốt lên.
Đến khi món cà giã ớt thơm ngon và trứng hấp nóng hổi được bưng lên bàn, trên mặt bà ta càng trông vui vẻ hơn, ngay cả tốc độ ăn của Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa cũng dồn dập.
Chúng còn cố ý nói lớn: "Hôm nay chúng ta ăn cà giã ớt, còn trứng hấp nữa!"
Cơm nước xong, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh bèn ai ra tản bộ nấy, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thì ngây người trong phòng. Nghe được giọng Tôn Tiểu Tuệ, Lưu Hạnh Hoa cười khẩy một cái: "Gì thế không biết!"
Nguyễn Khê cũng cười lớn lên, lắc đầu, không có gì để nói.
Nguyễn Trường Quý vẫn cần da trên mặt, bưng bát cơm nói với Tôn Tiểu Tuệ: "Bà không sợ người ta bảo này bảo nọ à!"