Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ không đối xử tốt với đứa con gái này của mình, có thể nói là bà nội Lưu Hạnh Hoa một tay nuôi cô ấy lớn. Ngoài đi làm, tâm tư của Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đều đặt trên người Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa.
Khi nào mà mở miệng gọi cô ấy, vậy chắc chắn là có chuyện tìm cô ấy làm.
Nguyễn Khê thẳng thắn nói: "Vậy em nói thẳng đi.”
Nguyễn Khiết do dự: "Có thể nói sao?”
Nguyễn Khê nói: "Tại sao không thể nói? Nhưng nếu em đi theo ông bà nội, thì sau này cũng đừng ăn cây táo, rào cây sung. Em phải nhớ kỹ em được ông bà nội nuôi lớn, sau này phải đối xử tốt với ông bà, cha mẹ cũng xếp sau.”
Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai em lén hỏi bà nội.”
Nguyễn Khê không xoắn xuýt việc này nữa, nghiêng người nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Ngủ sớm nên ngày hôm sau dậy sớm, cô ngồi dậy rửa mặt, buộc tóc, sau đó giúp Lưu Hạnh Hoa làm bữa sáng, rồi lại cùng giặt quần áo bẩn với Nguyễn Khiết. Ăn sáng xong, cô không ở nhà lâu mà trực tiếp đeo cặp sách đi về phía thôn Kim Quan.
Chờ mọi người trong nhà đi ra ngoài hết, Nguyễn Khiết hỏi Lưu Hạnh Hoa: "Bà nội, nếu như chia nhà, cháu có thể đi theo bà và ông nội không ạ? Cháu không muốn đi theo cha mẹ, trong mắt bọn họ chỉ có anh cả và em trai, hoàn toàn không có cháu.”
Lưu Hạnh Hoa nói: "Chia nhà cũng vẫn ở cùng một chỗ mà, theo ai cũng như nhau cả, theo cha mẹ thì cháu có thể ăn ngon hơn một chút.”
Nguyễn Khiết quyết đoán lắc đầu: "Không giống, bọn họ có đồ ăn ngon cũng không cho cháu ăn, đều là của anh cả cùng em trai.”
Lưu Hạnh Hoa quay đầu nhìn cô ấy, cháu gái mình thì mình yêu thương, bèn nói: "Vậy xem ý của cha mẹ cháu thế nào, nếu bọn nó đồng ý thì cháu ở lại ăn cơm trong nồi với bà. Nhưng bà nội muốn để dành tiền cho chú năm cưới vợ, bình thường sẽ tiết kiệm một chút. ”
Nguyễn Khiết cười rộ lên: "Cháu không kén chọn ạ.”
Lưu Hạnh Hoa giống như một chỗ dựa vững chắc che mưa che gió: "Vậy cháu cứ đi theo bà nội đi.”
Lúc Nguyễn Khê đầy hăng hái đeo cặp sách đến tiệm may, ông thợ may vẫn đang ăn sáng.
Nguyễn Khê chào hỏi ông ấy một tiếng rồi thả cặp sách xuống, cầm chổi vào trong phòng quét dọn.
Ông thợ may vừa thổi cháo nóng hổi vừa tự mình nói: "Tốt lắm.”
Ông ấy ăn sáng vô cùng nhàn nhã, đến khi Nguyễn Khê quét dọn sơ gian nhà xong, đúng lúc ông ấy cũng vừa ăn sáng xong.
Nguyễn Khê vẫn vô cùng hiểu chuyện mà vội đi tới giúp ông ấy thu dọn bát đũa, sau đó mang đi rửa sạch.
Ông thợ may có gian xảo đến đâu, thì lần này cũng không nói được lời soi mói nào.
Nguyễn Khê nhìn hiểu biểu cảm trên mặt ông ấy, nhìn ra ông ấy vẫn rất hài lòng với cô, vậy nên lau khô hai tay rồi đứng trước mặt ông ấy, cười hỏi: "Thế nào? Thầy, bây giờ thầy có thể dạy con đạp máy may không?”
Ông thợ may hắng giọng mấy cái, chắp tay sau lưng rồi đi về phía sảnh chính: "Đi theo thầy.”
Nguyễn Khê theo ông ấy đến bên cạnh máy may, nhìn ông ấy kéo tấm vải vuông màu xanh phủ trên máy may ra, khom lưng ngồi xuống trước máy may. Cô lập tức bày ra dáng vẻ khiêm tốn học tập, giống như thật sự dốt đặc cán mai vậy.
Ông thợ may lại hắng giọng một cái: "Thầy chỉ dạy một lần, học không được thì cũng không dạy lại lần thứ hai đâu.”
Nguyễn Khê đồng ý vô cùng dứt khoát: "Vâng.”
Nghe vậy, ông thợ may có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, sau đó trong miệng phun ra hai chữ: "Báu vật.”
Nguyễn Khê hơi trợn mắt—— này! Tại sao trong miệng ông già này không có lời nào tốt hết vậy!
Cô nhếch miệng nuốt lại cơn giận, nhìn ông thợ may nói: "Thầy đừng khinh thường con, thật ra con vừa sinh ra đã vô cùng thông minh, nhìn qua là không sẽ quên. Con học một lần thôi, thầy muốn dạy con lần thứ hai con cũng không học đâu.”
Từ trước đến nay lão thợ may đều không thích giữ thể diện cho người khác: "Khoác lác.”
Nguyễn Khê cắn răng, nhếch cằm về phía lão thợ may: "Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu đi.”