Đại đội trưởng còn đang phân chia nhiệm vụ, đến nhà bọn họ vậy mà lại giao tới ba mươi mẫu đất trên núi.
Đặng Mẫn cau mày nhỏ giọng nói: "Ba mươi mẫu đất vùng núi, không có mười ngày thời gian thì làm sao mà thu hoạch hết được?"
Vùng núi không bằng phẳng, đông một mảnh tây một mảnh, khó thu hoạch hơn đất bằng nhiều.
Bạch Thế Hải cũng lo lắng trùng trùng, cho dù là năm người đàn ông lực lưỡng cũng chưa chắc làm nổi công việc này, nói chi nhà bọn họ có tới ba nữ đồng chí, trong đó còn có Bạch Kiều Kiều có sức lao động chỉ bằng một nửa người bình thường.
“Không sao đâu đại ca, chúng ta nhất định có thể làm xong!”
Bạch Kiều Kiều rất có lòng tin, Bạch Thế Hải nhìn nàng một cái, cũng khó nói nặng lời, thầm nghĩ đến lúc đó ngươi đâu có làm việc, nói lúc nào cũng dễ hơn làm.
Bạch Thế Tình mang bữa sáng tới cho anh chị, nghe nói trong vòng năm ngày phải thu hoạch xong ba mươi mẫu đất vùng núi, Bạch Thế Tình lập tức há mồm mắng chửi:
"Mụ nội nó không cho người ta sống có phải không!"
Bạch Thế Hải trừng mắt nhìn Bạch Thế Tình: "Con gái con đứa ăn nói văn minh một chút!”
Bạch Thế Tình tuy rằng ngậm miệng lại nhưng vẫn thở hổn hển vì tức giận.
Đặng Mẫn nói: "Được rồi được rồi, mau đi lĩnh dụng cụ đi, trong thôn không có mấy cái lưỡi liềm tốt, chúng ta phải đi sớm để tranh đoạt nữa.
”
Bây giờ kim loại sắt thép đắt vô cùng, tất cả mọi người rất nghèo, ai làm tập thể cũng sẽ không nỡ lấy công cụ của nhà mình ra làm, mà công cụ của đại đội thì đã quá cũ, muốn dùng công cụ tốt phải tranh thủ thời gian đi sớm để giành trước.
Đặng Mẫn dẫn Bạch Thế Tình nhanh chóng rời đi, Thẩm Hành còn đứng ở một bên dặn dò Bạch Kiều Kiều: "Không sao, một ngày ta có thể thu hoạch hai mẫu rưỡi, ngươi không cần sốt ruột.
”
Thẩm Hành đã tính toán sắp tới mình sẽ đi sớm về khuya, không ngủ không nghỉ, hắn thà rằng mình mệt mỏi cũng tuyệt đối không để cho cánh tay nhỏ bé của Bạch Kiều Kiều chịu tội.
Bạch Kiều Kiều cười ha hả: "Hành ca, ta đâu có sốt ruột, không phải chúng ta còn có vũ khí bí mật sao?”
Thẩm Hành không nhịn được bật cười.
Vũ khí bí mật?
Nhưng hắn vẫn thuận theo lời Bạch Kiều Kiều nói: "Đúng vậy, cho nên đại công thần như ngươi càng không cần làm.
”
An bài nhiệm vụ xong trời đã dần sáng, khi mọi người đến ruộng thì sắc trời đã biến thành màu bụng cá trắng tinh, Bạch Kiều Kiều nhìn đồng hồ, hiện tại là năm giờ kém.
“Mau làm việc đi.
”
Bạch Thế Hải xoa xoa tay, hoạt động gân cốt một chút liền khom lưng thu hoạch.
Quan hệ chị dâu em chồng giữa Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình không tệ, hai người họ đứng cạnh nhau, vừa trò chuyện vừa gặt hái.
Thẩm Hành bảo Bạch Kiều Kiều nghỉ ngơi nhưng nàng nhất quyết không chịu, làm song song với hắn, chỉ trong chốc lát đã bị hắn bỏ xa một mảng lớn.
Thẩm Hành nhịn không được khuyên can: "Ngươi không làm được bao nhiêu, còn cậy mạnh làm gì?”
Bạch Kiều Kiều ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt nhỏ ngập nước trừng hắn một cái.
Thẩm Hành lập tức đầu hàng:
"Như vầy đi, ngươi đi ở phía sau ta thu thập lúa mạch xếp gọn, được không?"
“Được!” Bạch Kiều Kiều vui vẻ đồng ý.
Thẩm Hành hít sâu một hơi, không biết mình đang làm cái gì.
Tuy rằng mọi người đều biết nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành nhưng không ai muốn nhìn thấy lúa mạch ngập úng dưới ruộng.
Nông dân là người yêu quý lương thực nhất.
Tất cả mọi người trong thôn Thập Lý đều ở dưới ruộng làm việc khí thế ngất trời, Bạch Kiều Kiều vốn cho là mình kiên trì không được, nhưng không ngờ nàng cũng làm việc hăng say không hề đứng lên.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/thap-nien-70-thon-ba-nha-ta-sieu-hung/chuong-34