Dịch: Trâu Lười
Hôm Trần Quý Tài trở về, người một nhà Trần Niên Niên đều không đi làm việc, không biết Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng suy nghĩ cái gì mà hôm nay Trần Quý Tài trở về, trêи mặt hai người lại không vui vẻ gì cả.
Trong nhà chỉ có Trần Thiên Lộc cao hứng nhất.
Lúc Trần Quý Tài ở nhà, ông luôn luôn cho hắn ăn trước, trước kia thịt trong nhà chưa từng có phần của Trần Niên Niên. Nhưng từ lúc Trần Quý Tài không ở nhà, mọi thứ đều đi ngược lại, bây giờ hắn muốn ăn thịt còn phải xem sắc mặt của Trần Niên Niên.
Để hắn học tiếng chó sủa không nói, lần trước ăn cơm xong Trần Niên Niên còn bắt hắn đi rửa bát, đáng nhẽ việc này phải để phụ nữ làm, không biết Trần Niên Niên dựa vào đâu mà dám sai hắn.
Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương không nói chuyện giúp hắn thì thôi đi, hai người còn đi theo Trần Niên Niên trách hắn không hiểu chuyện, họ nói Trần Niên Niên là chị của hắn, hắn nghe theo cô là đúng.
Hắn đã nhìn ra, từ lúc Trần Quý Tài không ở nhà, ba người này đều cùng một giuộc, họ tìm các biện pháp giày vò hắn chẳng phải vì hắn không có ai giúp đỡ sao?
Bây giờ bố trở về, hắn nhất định phải bảo bố tìm lại lẽ phải cho hắn.
“Về rồi, về rồi, bố về rồi.” Nhìn thấy Trần Quý Tài tứ phía xa, Trần Thiên Lộc chạy vèo ra ngoài như con thỏ.
Tôn Tuệ Phương còn đang ngồi yên lặng cũng lập tức đứng thẳng dậy.
“Niên Niên, Thiên Hoằng, mau đi ra đón bố các con đi.”
Trần Niên Niên đi chậm chạp ra sân, lúc chưa nhìn thấy Trần Quý Tài, trong lòng cô vẫn nghĩ Trần Quý Tài đi cải tạo lao động một tháng phải chịu không ít tội, chắc chắn bây giờ ông cực kỳ chật vật.
Nhưng sau khi thấy rõ người, Trần Niên Niên liền nhíu mày, không ngờ Trần Quý Tài còn thê thảm hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Mới đi cải tạo lao động một tháng mà cả người Trần Quý Tài giống như già đi tuổi, người gầy trơ xương, quần áo lúc đầu còn vừa người bây giờ lại rộng một khoảng to, mái tóc bạc bết lại, trêи mặt cũng dính đầy tro bụi, nếu đi trêи đường chắc chắn không khác gì mấy người ăn xin kia.
Trần Thiên Lộc chạy đến trước mặt ông, hắn còn chưa mở miệng đã vội vàng bịt mũi mình: “Bố, người bố thối quá.”
Ông còn thối hơn cả phân hắn phải đi gánh hàng ngày.
Dáng vẻ ghét bỏ này cực kỳ chói mắt, Trần Quý Tài lập tức cho hắn một cái tát.
“Ông mày chịu tội ở bên ngoài một tháng, về đến nhà mày còn chê bai tao, thằng ranh con này, ông phí công nuôi mày rồi.”
Cái tát của Trần Quý Tài yếu xìu không ảnh hưởng gì đến Trần Thiên Lộc, nhưng cái tay của ông thật sự rất bẩn, một bàn tay chụp xuống, trêи mặt hắn lập tức in hình ngón tay đen xì.
Trần Thiên Lộc lau mặt mình, hắn không vui oán trách: “Vừa về đến nhà đã đánh con, biết trước con đã không hy vọng bố mau về rồi.”
Nếu không phải Trần Quý Tài đói đến mức không còn sức lực, ông nhất định sẽ đánh Trần Thiên Lộc một trận.
Nghe thằng ranh con này nói xem, nếu ông phải đi cải tạo lao động nữa thì ông phát điên lên mất.
Thấy Tôn Tuệ Phương đứng đực ở bên cạnh, ông quát to: “Còn đứng đực ở đây làm gì, mau đi nấu cơm cho tôi nhanh, bà muốn bỏ đói tôi đúng không hả?”
Tốt xấu gì bà cũng sống với Trần Quý Tài hơn năm rồi, Tôn Tuệ Phương thấy dáng vẻ này của ông thì đau lòng, nhưng bà còn chưa nói lời quan tâm ra khỏi miệng đã bị Trần Quý Tài mắng một trận, trong lòng bà cũng nguội lạnh dần.
Bà còn trông cậy lần cải tạo lao động này có thể sửa đổi tính tình của ông, ai ngờ người này vẫn không nói đạo lý như vậy.
“Tôi đi ngay đây.” Tôn Tuệ Phương sợ hãi trả lời.
Thấy bố oai phong mạnh mẽ, mắt Trần Thiên Lộc lập tức xoay chuyển, hắn bắt đầu tố cáo.
“Bố, cuối cùng bố cũng về rồi, con nói cho bố biết, trong khoảng thời gian bố không ở nhà, Trần Niên Niên thường xuyên lười biếng không chịu đi làm việc, chị ấy còn bắt nạt con, con thấy chị ấy cũng không coi bố ra gì cả.”
Trần Thiên Hoằng không vui nhìn Trần Thiên Lộc: “Thanh niên tuổi rồi, có một chuyện to bằng cái rắm cũng mách bố, em còn tiền đồ gì không hả?”
Trần Thiên Lộc không biết xấu hổ nói: “Tôi cứ mách đấy, làm sao? Tôi thấy anh đang ghen ghét vì bố thương tôi hơn anh.”
Chỗ dựa của mình quay về, sức phản kháng của Trần Thiên Lộc lập tức tràn đầy, Trần Thiên Hoằng và Trần Niên Niên là cùng một bọn, hắn phải để bố dọn dẹp hết.
“Bố, trong khoảng thời gian này anh trai cũng lười biếng, phần đất của nhà mình đều do mẹ làm, không biết một người thọt không cưới được vợ ở trong nhà cả ngày làm cái gì nữa.”
“Trần Thiên Lộc, em đừng có quá đáng!” Người luôn luôn dịu dàng không thích so đo như Trần Thiên Hoằng cũng bị Trần Thiên Lộc chọc giận.
“Tất cả im miệng lại cho tao!”
Hai anh em nhà này làm Trần Quý Tài đau cả đầu, ông trừng mắt nhìn hai người rồi trút hết cơn giận lên người Trần Niên Niên.
Trần Thiên Hoằng và Trần Thiên Lộc là con trai, về sau hai người còn phải dưỡng lão chăm sóc ông, nhưng con nhóc tai họa Trần Niên Niên này lại khác.
Trong một tháng cải tạo lao động, người ông hận nhất là Trần Niên Niên, ông luôn cảm thấy nếu đêm đó không phải Trần Niên Niên to miệng ồn ào thì ông có thể giống như trước thần không biết quỷ không hay mà trộm trứng gà nhà Hứa Mỹ Lệ.
Nghe thấy lời Trần Thiên Lộc nói, ông không nhẫn nhịn được nữa.
Ông lập tức cởi giày muốn đánh người.
Thấy Trần Quý Tài nổi giận đùng đùng đi tới, Trần Niên Niên vội vàng che mũi lùi về sau hai bước.
“Bố, con xin bố đi tắm trước được không, cả người bố thối giống như rơi xuống hầm phân vậy, sao chúng ta có thể chịu được chứ, bây giờ con không chỉ muốn nôn và hô hấp cũng khó khăn đó.”
Trần Niên Niên vừa nói vừa khoa trương làm động tác muốn ói, sau đó Trần Quý Tài thấy cô chạy về phía nhà vệ sinh, cách từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng nôn mửa của cô.
Mặc dù Trần Thiên Lộc rất muốn thấy Trần Niên Niên bị đánh nhưng thật sự hắn cũng không chịu nổi mùi trêи người Trần Quý Tài.
“Đúng, đúng, đúng, bố đi tắm trước đi. Dù sao Trần Niên Niên cũng không chạy đi đâu được, bố tắm xong lại ra thu thập chị ấy cũng không muộn.”
Sự xấu hổ không lời tràn ngập trong lòng Trần Quý Tài, ông không tắm rửa một tháng rồi, có thể không thối sao. Lúc quay về ông sợ gặp người trong thôn Trần Gia Loan nhất.
Trần Thiên Lộc nói đúng, có chuyện gì chờ ông tắm xong lại nói cũng không muộn.
Đợi đến lúc trong sân không có tiếng động gì nữa, Trần Niên Niên mới thôi giả vờ rồi lén lút quay về phòng của mình.
Con trai út của Trần An Bang – Trần Phong Bình đứng sát vách tường nghe rất lâu, chờ Trần An Bang và Hứa Mỹ Lệ về nhà, hắn lập tức miêu tả sinh động như thật chuyện náo loạn trong nhà Trần Quý Tài.
Hứa Mỹ Lệ cười lạnh lùng: “Cả nhà không có ai tốt cả, không biết nhà mình đạp phải cái nấm mốc gì mà phải làm hàng xóm với nhà họ.”
Trần An Bang chú ý đến cái khác: “Con có thấy Trần Quý Tài không? Ông ấy thế nào? Bố nghe nói cải tạo lao động rất khổ, không chăm chỉ còn bị đánh, không biết có phải thật không nữa.”
Trần Phong Bình lắc đầu: “Con chỉ đứng trong sân nghe ngóng thôi nên không nhìn thấy người.”
“Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta bớt quan tâm đến chuyện của họ nữa, về sau không lui tới nhà họ là được.”
“Không lui cũng được nhưng Trần Quý Tài phải trả lại mấy quả trứng gà kia cho nhà chúng ta.”
Thời gian trước Hứa Mỹ Lệ tìm Tôn Tuệ Phương đòi trứng gà, lần nào Tôn Tuệ Phương cũng nói mình không làm chủ được, chờ Trần Quý Tài về rồi nói.
Nếu việc này đặt ở trêи người nhà khác, Hứa Mỹ Lệ sẽ nghĩ người kia đang tìm cách từ chối nhưng lời này từ trong miệng Tôn Tuệ Phương nói ra, bà ngược lại tin tưởng đây là lời nói thật.
Người phụ kia nhát như chuột vậy, bà có thể làm chủ chuyện gì chứ.
Nghĩ nghĩ, bà còn nói: “Ông nhà, tôi nói với ông, đợi lát nữa ăn cơm xong hai chúng ta sang bên đó lấy trứng gà về.”
Trần An Bang không đồng ý lắm: “Trần Quý Tài mới đi cải tạo lao động về mà, hay là chúng ta đợi thêm hai ngày nữa?”
Hứa Mỹ Lệ véo tai Trần An Bang mắng to: “Ông nói xem sao ông lại ngốc vậy, bình thường Trần Quý Tài lợi hại như thế nào chứ, nếu chờ ông ta khôi phục sức lực thì chúng ta có thể đòi lại chỗ trứng gà kia sao? Lợi dụng người bệnh mà đòi mạng họ, ông chưa từng nghe thấy câu này à?”
Hứa Mỹ Lệ nói đúng, hôm nay đi đòi trứng gà là thích hợp nhất.
Thế là sau khi ăn cơm trưa xong Trần An Bang và bà đi sang nhà Trần Quý Tài.
Sợ Trần Quý Tài chơi xấu không nhận nợ, Hứa Mỹ Lệ còn bảo Trần Phong Bình gọi Trần Phú Quốc tới.
Quả nhiên lúc đầu Trần Quý Tài còn muốn chối, sau khi thấy Trần Phú Quốc thì lập tức trở nên trung thực.
Trần Phú Quốc là người không nể tình cảm và thể diện cá nhân, đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội ông, Trần Quý Tài không muốn cảm nhận tư vị cải lạo lao động lần nữa đâu.
Hứa Mỹ Lệ tính toán một phen, dựa và số lượng gà đẻ trứng của nhà mẹ đẻ bà, Trần Quý Tài đã trộm tất cả lần đồng nghĩa với việc trộm quả trứng gà.
Bà cũng không nói quá lên mà chỉ bảo Tôn Tuệ Phương trả lại quả trứng.
Đầu năm nay thức ăn cho gia cầm cũng không dễ kiếm, trứng gà còn phải mang đến cung tiêu xã bán lấy tiền, bình thường mấy người Tôn Tuệ Phương đều không nỡ ăn.
Nhưng do Trần Quý Tài thiếu nợ, không nỡ cũng phải trả lại.
Sau khi mọi người về nhà, đột nhiên Trần Thiên Lộc hỏi: “Bố, bố giấu trứng gà ở đâu vậy? Sao ngay cả mẹ cũng chưa từng thấy?”
“Làm sao? Giâu ở đâu tao còn phải báo cáo cho mày à?” Trần Quý Tài tức giận nói.
Hết lần này tới lần khác Trần Thiên Lộc là người không thức thời, rõ ràng Trần Quý Tài không muốn nhắc đến chuyện này nhưng hắn lại không từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Con hiếu kỳ không được sao, không phải một mình bố ăn hết chỗ trứng gà này chứ?”
Thấy Trần Quý Tài không nói gì, Trần Thiên Lộc thở phì phò nói: “Nhiều trứng gà như thế mà bố không chia cho con một quả, bố, bố thật sự ích kỷ mà.”
Nếu không phải trường hợp không đúng, Trần Niên Niên muốn cười ra tiếng luôn rồi.
Loại người như Trần Thiên Lộc mà cũng dám chỉ trích Trần Quý Tài ích kỷ chứ, hắn cũng không nhìn lại mình thế nào đi.
Cái mặt mo của Trần Quý Tài đỏ ửng, ông tiện tay cầm một cái gậy gỗ đập lên người Trần Thiên Lộc.
“Thằng ranh con này, mày dám nói ông mày ích kỷ hả? Mày xem ông mày có đánh chết mày không.”
Tay chân Trần Thiên Lộc nhanh nhẹn, hắn thấy tình hình không đúng thì vội vàng chạy đi, hắn vừa chạy vừa nói ồn ào: “Rõ ràng là như vậy mà, ăn một mình, bố ích kỷ.”
Lúc đầu Trần Quý Tài chỉ muốn làm dáng một chút thôi nhưng bây giờ ông thật sự bị chọc tức rồi, ông đuổi theo Trần Thiên Lộc mấy trăm mét, có mấy lần gậy gỗ đập thẳng lên lưng Trần Thiên Lộc.
Trần Niên Niên lắc đầu bất đắc dĩ, Trần Quý Tài vừa về trong nhà liền náo loạn gà chó không yên, cô thật sự không muốn chờ đợi ở cái nhà này nữa.
Trong lòng Trần Thiên Hoằng cũng không chịu nổi, hắn nhăn mày ngồi một góc, tiếng thở dài không ngừng nghỉ.
Trần Niên Niên thừa cơ nói: “Anh, chúng ta khuyên mẹ ly hôn đi.”