Dịch: Trâu Lười
Mấy ngày nay Trần Niên Niên không đi làm việc đã chọc tức Trần Thiên Lộc, hắn cảm thấy lời người xưa nói rất đúng, ba ngày không đánh đã muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói rồi. Chờ bố về đánh cô mấy trận, Trần Niên Niên sẽ trung thực hơn.
Không đi làm thì thôi đi, đằng này còn thì thầm với anh trai suốt ngày, bộ dáng thần thần bí bí, không biết hai người đang làm cái gì nữa.
“Mẹ, con hỏi mẹ, có phải ba người giấu con chuyện gì không?”
Tôn Tuệ Phương đang híp mắt xâu kim, bà nghe thấy hắn hỏi thì lắc đầu: “Có chuyện gì đâu.”
“Vậy sao Trần Niên Niên không đi làm việc, chị ấy còn thì thầm nói chuyện với anh trai, mỗi lần thấy con thì lập tức ngậm miệng lại, vừa nhìn liền biết họ đang đề phòng con, bọn họ nhất định có bí mật gì đó.”
“Gần đây không có công việc gì, Niên Niên nói con bé không khỏe nên mẹ để chị con ở nhà nghỉ ngơi.”
Trần Thiên Lộc liếc mắt, từ lúc bố không ở nhà, lá gan của mẹ càng ngày càng lớn, mấy ngày liền chỉ kiếm được tý công điểm. Chờ bố về xem mẹ bàn giao thế nào.
“Thiên Lộc à, hai đứa đều là chị em ruột, con không nên có ý kiến như vậy với chị con, trước kia chị con làm rất nhiều việc, công điểm cũng kiếm được nhiều, sao con không thông cảm cho chị con được chứ?” Tôn Tuệ Phương thở dài khuyên can.
“Mẹ thì biết cái gì, nếu không phải mệnh chị ta khắc chồng thì người công nhân ở nhà máy điện kia có thể chết được sao? Nếu người công nhân kia không chết mà kết hôn với chị, chị giúp đỡ trong nhà, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.”
Anh trai què chân không lấy được vợ thì thôi đi, bản thân hắn cũng khỏe mạnh, gương mặt ưa nhìn, trong thôn có rất ít con gái mà hắn thích, nếu hắn nói chuyện với con gái nào đó, người khác sẽ nói chuyện Trần Niên Niên khắc chồng chê giễu hắn.
Từ nhỏ hắn đã không thích người chị gái hơn mình tuổi này, bây giờ Trần Niên Niên hại hắn không cưới được vợ, hắn không hận chết cô mới là lạ.
Phải nghĩ biện pháp gả Trần Niên Niên cho Trần Ma Tử mới được, bố hắn không ở đây thì hắn sẽ bàn bạc chuyện này với Trần Ma Tử.
Trần Thiên Lộc không thể chờ đợi được, hắn lập tức đứng dậy đi đến nhà Trần Ma Tử.
“Thiên Lộc, sắp ăn cơm rồi con còn đi đâu vậy?” Tôn Tuệ Phương đứng dậy đuổi theo hắn.
“Không cần mẹ quan tâm!”
Lúc Trần Niên Niên đi về thì thấy bóng lưng kϊƈɦ động của Trần Thiên Lộc, cô không hiểu nhìn Tôn Tuệ Phương: “Nó muốn đi vậy ạ?”
Tôn Tuệ Phương thở dài, vẻ mặt buồn bã: “Nghĩ đi là đi, ai mà biết được.”
Chắc lại nổi điên rồi, Trần Niên Niên không nghĩ đến nữa.
Ăn cơm xong Trần Thiên Hoằng nháy mắt ra hiệu với Trần Niên Niên, chờ Tôn Tuệ Phương đi rửa bát, hai người ngồi thì thầm dưới mái hiên.
“Niên Niên, chuyện thế nào rồi?”
Trần Niên Niên cười nói: “Em đã ra tay thì có gì không ổn chứ.”
Trần Thiên Hoằng cười theo cô: “Không thể khinh thường, nhất định phải cẩn thận mới được.”
“Anh, anh yên tâm đi. Tối mai chúng ta lên núi mang mấy bao dược liệu đến cổng thôn, lúc đó sẽ có người đến lấy.”
Trần Thiên Hoằng gật đầu: “Được.”
Tôn Tuệ Phương một góc nghe hai anh em thì thầm, trái tim bị dọa nhảy loạn nhịp.
“Thiên Hoằng, Niên Niên, hai đứa đang nói gì vậy?”
Đột nhiên Tôn Tuệ Phương xuất hiện làm Trần Thiên Hoằng bối rối, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ rồi nói: “Mẹ, chúng con không nói gì cả.”
“Các con nghĩ mẹ là đồ đần sao?” Lúc nhận ra người một nhà Hứa Mỹ Lệ đều ở bên cạnh, Tôn Tuệ Phương vội vàng nói nhỏ: “Thiên Hoằng, Niên Niên, sao hai đứa lại hồ đồ như vậy, loại chuyện này cũng dám làm, nhân lúc người khác chưa phát hiện ra, hai đứa mau thu tay lại đi.”
Bởi vì sợ mà giọng nói của Tôn Tuệ Phương còn rung rung.
Bà mở một mắ nhắm một mắt coi như không biết chuyện Trần Niên Niên bán rau nhĩ căn bởi vì loại rau này không có ai mua, người khác nhìn thấy cũng có thể nói lấy về cho nhà mình ăn.
Nhưng nếu bị bắt vì buôn bán mấy thứ khác thì nói kiểu gì cũng không rõ được.
Mấy đời nhà bà đều là bần nông trong sạch, bà không thể để loại chuyện này làm tổn hại đến nhà mình được.
Trần Quý Tài ăn trộm trứng gà phải đi cải tạo lao động, nếu Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng cũng gặp chuyện thì bà phải sống thế nào đây?
“Sao lá gan của các con có thể lớn như vậy được, các con không muốn người mẹ này sống tốt hơn đúng không?” Giọng nói của Tôn Tuệ luôn mềm mại dịu dàng nhưng lúc này bà thật sự tức giận, nếu bà không quản việc này thì bà sẽ phải trơ mắt nhìn con mình bước chân vào con đường lạc lối.
“Mẹ, chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu, chúng con…”
Lúc đầu Trần Thiên Hoằng cũng không dám làm chuyện này nhưng bây giờ đã bước chân ra ngoài, bọn họ không thể quay đầu lại được nữa, mà hắn cũng không muốn quay đầu lại.
Một cân dược liệu có thể bán được mao tiền, ai có thể từ chối được chứ?
Hắn định giải thích với Tôn Tuệ Phương thì Trần Niên Niên vỗ lưng hắn ra hiệu để cô nói.
“Mẹ, con đã nói chuyện với người bên kia rồi, nếu chúng ta nói mà không làm sẽ đắc tội với bọn họ, nhỡ bọn họ đi báo cáo, lúc đấy chúng ta thật sự xong rồi.”
“Bọn họ cũng làm chuyện như này, sao họ dám báo cáo chứ?”
“Những người đó làm quen chuyện này rồi, lòng bọn họ đen tối hơn chúng ta nhiều, người kia biết con tên là gì, anh ta còn biết nơi ở của con, việc này không thể đổi ý được.”
“Hồ đồ, thật sự hồ đồ, các con muốn lấy mạng của mẹ sao?” Vừa nghĩ đến chuyện Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng bị bắt vì tội đầu cơ trục lợi, Tôn Tuệ Phương gấp đến độ giậm chân, ngón tay chỉ vào Trần Niên Niên cung run rẩy.
Trần Niên Niên nắm chặt ngón tay của bà, cô nói dịu dàng: “Mẹ, chuyện này không hỏng bét như lời con nói đâu, con đã sắp xếp xong hết rồi, nếu không có ai báo cáo, chúng con nhất định không bị bắt lại đâu.”
Tôn Tuệ Phương khác Trần Thiên Hoằng nên Trần Niên Niên lựa chọn phương thức khác hoàn toàn. Trần Thiên Hoằng quyết tâm thay đổi cuộc đời của mình nên Trần Niên Niên có thể vẽ một cái bánh mì to cho hắn, hắn sẽ cố gắng làm cùng cô để lấy được cái bánh mì kia.
Tôn Tuệ Phương thì nhát gan, bà đã quen cuộc sống khốn khổ đến chết lặng rồi, nếu để bà làm mấy chuyện nguy hiểm như này, bà nhất định không đồng ý, Trần Thiên Hoằng giải thích thế nào cũng không có hiệu quả đâu.
Thà rằng làm nghiêm trọng hóa chuyện này lên, Tôn Tuệ Phương vì bảo vệ con của mình, bà sẽ không ngăn lại.
Hứa Mỹ Lệ đứng trong sân nghiêng tai nghe ngóng cẩn thận: “Ông nhà, ông nghe xem Tôn Tuệ Phương đang khóc cái gì vậy?”
Lòng hiếu kỳ của Trần An Bang không nặng như vậy, ông gõ điếu thuốc lá sợi nói: “Tôn Tuệ Phương ba ngày hai bữa lại khóc lóc, bà quan tâm bà ta làm gì.”
Hứa Mỹ Lệ véo tai ông: “Ông nói lời ngu ngốc gì vậy, bà ta khóc lóc suốt ngày là vì Trần Quý Tài không có việc gì lại đánh bà ta, nhưng bây giờ Trần Quý Tài không ở nhà, bà ta khóc cái gì?”
Trần An Bang nói: “Trần Quý Tài không ở nhà nhưng Trần Lộc vẫn ở đây, thằng ranh con kia không phải đèn đã cạn dầu đâu, vừa rồi tôi nghe thấy nó mắng Trần Niên Niên khắc chồng làm nó không cưới được vợ đấy.”
Hứa Mỹ Lệ cũng cảm thấy có lý, con trai cả thọt chân, con gái thì khắc chồng, con trai út giống như tên lưu manh, nếu bà là Tôn Tuệ Phương, bà không có mặt mũi mà nhìn người nữa.
“Cũng phải, tôi thấy Trần Niên Niên đúng là đồ sao chổi, ông nhìn mấy năm nay nhà nó trôi qua thế nào đi, anh trai cả đang tốt lành tự dưng bị lợn cắn đứt chân, Trần Quý Tài thì bị bắt đi cải tạo lao động, tôi thấy về sau nhà ông ta sẽ càng khổ sở hơn nhiều.” Hứa Mỹ Lệ có thể tưởng tượng được tương lai rách nát của nhà Trần Quý Tài, nụ cười trêи mặt không có cách nào ngăn được.
Trần An Bang thấy Hứa Mỹ Lệ cười kỳ quái thì lẩm bẩm vợ mình lại bị bệnh rồi.
Tôn Tuệ Phương khóc mệt cũng biết chuyện này không thay đổi được nữa, bà thỏa hiệp nói: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được làm chuyện như này nữa.”
Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng vâng hai tiếng nhưng không để lời của Tôn Tuệ Phương ở trong lòng.
Đã giương cung thì không thể quay đầu mũi tên lại được, bọn họ không còn đường lui rồi.
Tôn Tuệ Phương nói khàn giọng: “Thiên Lộc ra ngoài lâu rồi còn chưa về, Niên Niên, con đi tìm nó đi, đừng để nó gây ra chuyện gì.”
“Dạ.”
Lúc đầu Trần Niên Niên còn cảm thấy tuy Trần Thiên Lộc không có đầu óc, dễ kϊƈɦ động nhưng hắn không thể gây ra chuyện gì lớn được.
Nhưng lúc cô đến bờ sông thấy Trần Thiên Lộc nắm chặt tay Trần Xảo Vân không thả thì cô cảm thấy mình đánh giá thấp năng lực gây rắc rối của người em trai hờ này rồi.