Bạch Vũ Hà biết Hạ Phong là người như vậy, nhưng nghe thấy anh nói vẫn cảm thấy khó chịu, liền hỏi thẳng: "Anh Phong, Thiển Thu có giải thích gì chuyện xảy ra sáng hôm qua không? Cô ấy quen người đàn ông đó đã lâu chưa? Em… em… em cảm thấy hơi lo lắng, nhưng sau khi nghĩ lại, em vẫn cảm thấy mình không nói điều đó thì tốt hơn ”.Bạch Vũ Hà nhìn Hạ Phong với ánh mắt đầy lo lắng, cô bất giác c ắn môi dưới, dường như đang do dự không biết nên nói gì, với lại một phần cô cũng sợ làm tổn thương Hạ Phong nhìn cô mootj lucs, hơi suy nghĩ gì đó, rồi nói: “Thiển Thu không cần giải thích, nhưng anh có mắt và có thể tự mình nhìn thấy và hiểu mọi chuyện.
Việc đó cô ấy nói rất đúng, cô ấy luôn thành thật với anh, nên anh luôn tin tưởng và sẽ không nghe bất kì anh nói điều xấu hay không đúng sự thật về Thu.”Bạch Vũ Hà không thể tin về những gì Hạ Phong vừa nói, cô nhìn anh rồi bảo: "Nhưng Thiển Thu, cô ấy đã nắm tay người đàn ông đó, người đàn ông đó còn nói rằng Thiển Thu đang hẹn hò với ảnh, bọn họ đang trong một mối quan hệ mập mờ...""Tôi tin cô ấy.
Cô không cần phải nói gì cả.
Chuyện này chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.
Cảm ơn cô đã quan tâm, và tôi không muốn nghe những điều này nữa." Giọng điệu Hạ Phong bình tĩnh, nhưng thái độ lại rất phi thường.
khăng khăng và đáng sợ.
Anh xưng “tôi” và nói lời cảm ơn vì sự quan tâm của cô ấy như muốn chấm dứt câu chuyện, chẳng muốn nói chuyện với người con gái này Vũ Hà cỏn đang định nói thêm mấy lời xỉa xói, thì Lâm Thiển Thu đi tới từ phía sau, trong tay cầm một chiếc ô lấy được từ đâu đó, đội lên đầu, mái tóc dài được chải ngược ra sau nhẹ nhàng xõa xuống sau lưng.
Chiếc cổ trắng nõn và vòng eo thon thả nhẹ nhàng cử động, hương thơm theo bước chân bay nhẹ nhàng cầm cây dù, che lên đầu Hạ Phong, giả vờ ngạc nhiên, nhìn Bạch Vũ Hà, nở nụ cười yếu ớt nói: “Vũ Hà, sao chị đến mà không chào em một tiếng, chị không nhớ đến em à, mà cứ tập trung hỏi chuyện anh Hạ Phong nhiều đến vậy?”Bạch Vũ Hà vội nói: “À, không có gì, chị chỉ hỏi anh Phong là tại sao anh lại đứng đợi xe một mình ở đây thế này thôi, chị cũng có nhìn thấy em, nhưng anh Phong nói em đợi xe ở phía sau, nên chị không phiền em, gọi em nữa.”Hạ Phong không nói gì, tuy rằng trình tự trong lời nói của anh đã bị đảo ngược, nhưng anh cũng sẽ không thể cho Lâm Thiển Thu biết những gì bọn họ vừa thảo luận, anh cố ý chỉ tập trung gọi taxi, không để ý gì tới lời nói của Bạch Vũ Thiển Thu nghiêng người, chiếc ô có hơi nhỏ, khó che được hai người, nên cô đứng sát ở phía sau Hạ Phong, cách anh với cự li gần như thế này, cô cảm giác được cơ bắp trên lưng người đàn ông gần như căng thẳng, khóe miệng cô bất giác khẽ mỉm cười.
Cô nhìn Bạch Vũ Hà, người con gái cô đôi môi quyến rũ xao xuyến, và bởi vậy, cùng là nữ giới với nhau, làm sao tránh khỏi cảm giác so dựa vào đâu cơ chứ, cô tự hỏi.
Cô tự hiểu, cô là người có mọi ưu thế nhưng tại sao cô lại không trân trọng, còn nếu cô không muốn thì nên lùi lại để nhường chỗ cho người khác!"Vốn dĩ em và anh Phong cũng định mời chị bữa cơm tối, nhưng không phải lần này, hôm nay là không thể đúng không, hôm nay em và anh Phong buộc phải đo quân đội, lần sau về em nhất định sẽ phải mời chị một bữa, và đương nhiên, nếu chị đã kết hôn, thì chắc chắn chúng em càng phải làm điều ấy.
Và nhất định chúng em phải làm cho chị một phong bì lớn màu đỏ." Lâm Thiển Thu nói.
Vô tình mà dường như cố ý, trong câu nói, dường như Lâm Thiển Thu đã đề cập đến việc Bạch Vũ Hà nên kết hôn từ khi còn trẻ..