Sở Uyển cả người suy yếu vô lực, hai tay gắt gao nhéo chặt góc chăn.Cô vừa có một giấc mơ.Cảnh trong mơ cùng hiện thực giống nhau.Sở Uyển khi tuổi xuống nông thôn.Lúc ấy Sở gia có một danh ngạch đi làm việc, hai chị em cô, một người sẽ được vào trong xưởng làm công nhân, một người khác phải xuống nông thôn tiếp thu công việc nhà nông cùng giáo dục ở nông thôn.
Cha mẹ cô cũng rất công bằng, quyết định rút thăm xem ai đi ai ở.
Sở Uyển đen đủi, bắt được thăm chính là phải đi xuống nông thôn.Khi trên vai vác đồ đạ xuất phát, Sở Uyển có chút sợ hãi, nhưng nhóm thanh niên trí thức cùng đi với cô liền cổ vũ tinh thần, nói với cô nông thôn rộng lớn, ở nơi đó có thể có đất dụng võ!Chỉ là cũng không biết tại sao, chỉ trong chớp mắt, cô lại chỉ có thể sinh hoạt trong địa bàn của Nhiếp gia.Hôn sự của Sở uyển cùng Nhiếp Cần là do ba Sở sắp xếp.Ông ta cùng bố của Nhiếp Cần là chiến hữu, về sau khi phát hiện ra, con gái của đối phương là thanh niên trí thức xuống nông thôn.Hai người hiểu tận gốc rễ của nhau, ăn nhịp với nhau, việc hôn nhân này nhanh chóng được quyết định.Đối với chuyện tình cảm, Sở Uyển chính là ngây thơ mờ mịt.
Cô nghĩ, ba mình luôn yêu thương mình, vì vậy cô liền tin, ông có thể tìm cho mình một người chồng tốt, một nhà chồng tốt.Lại nói tiếp, Nhiếp Cần cũng là một người chồng tốt mà con gái trong thôn ai cũng muốn.
Bố anh ta là bí thư chi bộ thôn, chị gái đã sớm được gả đến trong thành phố, hiện giờ là người phục vụ trong tiệm cơm quốc doanh, em trai thì còn nhỏ.
Hắn ở trong thành phố đọc sách, mỗi tuần trở về nhà một lần.
Mà chính bản thân hắn cũng có một xuất làm việc trong xưởng thép.Lúc bấy giờ, mọi người lấy nhau đều là như vậy, điều kiện thích hợp, hai bên cha mẹ đồng ý, hôn sự liền được quết định rồi.Sở Uyển cùng Nhiếp Cần chỉ nói chuyện với nhau vài lần thông qua thư từ.
Thừa dịp hắn về quê liền vội vàng nhận giấy đăng ký kết hôn, chỉ trong một tháng ngắn ngủi bọn họ liền kết hôn..