Trương Xảo Nhi vốn muốn trả lời một câu, nếu không thì con tự đi mà tìm đi, nhưng lời nói đến bên miệng thì dừng lại, sợ nói ra thì con trai sẽ thật sự không muốn tìm nữa.
Buổi tối, Trịnh Nguyệt Phâ và Triệu Đông Hà nằm trên giường. Trịnh Nguyệt Phân vỗ vỗ cánh tay Triệu Đông Hà nói: “Anh nói xem nếu anh trai của anh thật sự kết hôn thì phải làm sao bây giờ?”
Triệu Đông Hà bị hỏi, lộ ra vẻ mặt khó có thể hiểu được: “Cái gì mà làm sao bây giờ chứ?”
“Cưới một người phụ nữ về nhà thì phải sinh thêm con rồi, bây giờ anh ấy đã có Hắc Đản và Anh Bảo, có nam có nữ, còn nhà chúng ta chỉ có một đứa.”
“Người còn chưa thấy đâu, em lại cứ lo xa.”
“Sao em lại không lo được chứ, chỉ có anh cả ngày chẳng biết suy nghĩ được gì, anh nói xem anh trai của anh vừa trở về, đã làm bí thư đại đội, sau này khẳng định ăn ngon uống ngon, sao anh không nói anh trai sắp xếp cho anh một công việc gì đó đi, mỗi ngày chỉ biết đi làm ruộng.”
“Con người của anh ấy không phải là em không biết, ở trong bộ đội đã lâu, làm việc gì cũng chú ý kỷ luật, anh ấy hận nhất chính là người lấy quyền mưu lợi cho bản thân, hơn nữa anh ấy mới làm bí thư đại đội, cũng không thể vừa mới lên chức đã mưu tính công việc cho em trai ruột ngay được, đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ấy đó.”
“Chà, không ngờ tới anh cũng không phải đồ ngốc, còn biết suy nghĩ thấu đáo vấn dề.”
“Tất nhiên rồi, anh mà ngốc thì sao tìm được em được, nếu anh ngốc thì em cũng đã sớm chướng mắt anh rồi.”
Trịnh Nguyệt Phân đưa tay véo eo anh ấy, mắng: “Chỉ có cái miệng biết ba hoa, lúc mấu chốt lại không biết mở miệng, chỉ biết dùng hết lên người em.”
Triệu Đông Hà cười lật lên người Trịnh Nguyệt Phân, tay ở trong chăn lại không ngoan ngoãn.
“Tất nhiên rồi, không phải chỉ có em mới thích anh như vậy sao, chẳng lẽ em còn muốn anh tìm người khác nói mấy lời như vậy?”
Trịnh Nguyệt Phân thở hổn hển, nghe anh ấy nói như vậy bèn vỗ lên lưng Triệu Đông Hà một cái, vừa thở hổn hển vừa ra vẻ hung ác nói: “Nếu anh dám thì em sẽ đánh gãy chân anh.”
Triệu Đông Hà ra vao, mồ hôi của anh ấy nhỏ giọt, thở hổn hển nói: “Vậy thì không được, cái chân này phải giữ lại để hầu ha em, chặt đứt rồi thì nửa đời sau em hưởng phúc thế nào đây.”
Trịnh Nguyệt Phân đỏ mặt, chỉ cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Cô ấy chính là hài lòng về Triệu Đông Hà ở điểm này, bình thường nhìn có vẻ cực kỳ thành thật đứng đắn, không giống những người đàn ông khác, thích nói lời ngọt ngào, nhưng hành động lại là khác.
“Chúng ta cố lên, nói không chừng lại sắp có thể đuổi kịp anh trai, chúng ta cũng ra một cặp nam nữ đi.”
Giường ván gỗ kẽo kẹt kêu, Thạch Đầu ngủ ở cuối giường hoàn toàn không hề hay biết việc này, mà Triệu Đông Lâm nằm ở trên giường, cách hai phòng lại nghe được một ít tiếng động.
Anh thở dài, nhìn Hắc Đản đang ngủ bên cạnh, đắp chăn cho cậu bé, cũng nhắm mắt lại ép buộc bản thân ngủ.
Hôm nay trong nhà dùng hết kim chỉ, Đổng Giai Tuệ muốn đi thị trấn mua thêm, hỏi mẹ xem trong nhà có cần mua thứ gì không.
“Cũng không có gì, nếu không con mua chút dầu mỡ về, mỡ heo trong nhà cũng ăn hết rồi.’
Trần Quế Hương cầm vé thịt và tiền đưa cho Đổng Giai Tuệ, Đổng Giai Tuệ chỉ nhận vé thịt chứ không lấy tiền.
“Con có tiền mà.”
Nghề thợ may của cô đã làm được hơn ba tháng, ngoại trừ đồ ăn uống ra cũng nhận được một ít tiền, thời đại này, tiền bỏ ở trên người cũng không có tác dụng gì, mua chút thịt về cho người nhà cũng là chuyện nên làm.