Cũng hiếm có khi Trương Xảo Nhi nói đi nói lại được một đoạn dài lại phức tạp như vậy dù chẳng hề học thuộc từ trước, hơn nữa còn nói lại không sót một chữ nào.
Mỗi khi bà ấy nói xong, nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ sợ hãi không thôi của người khác, bà ấy lại cực kỳ vui vẻ, tâm trạng cũng nhảy nhót theo.
Trong những năm , nông thôn thực hiện cơ cấu tổ chức gồm ba cấp, xã, đội đội và đội sản xuất, một bí thư, một phó bí thư, một chủ nhiệm ủy ban, một kế toán đại đội, đại đội trưởng dân quân và giám đốc bảo vệ.
Giống như chủ nhiệm hội phụ nữ, chi đoàn và thủ quầy đại đội thì không thuộc trình tự chính thức của cán bộ đại đội, mà thuộc về cán bộ phó đại đội.
Nhưng đừng xem thường cán bộ đại đội, thời đại này, quyền lực của cán bộ đại đội vẫn rất lớn.
Chủ nhiệm Chung của Ủy ban Cách mạng vốn là muốn sắp xếp Triệu Đông Lâm làm việc ở xã, ai ngờ lại khéo, nguyên bí thư đại đội thôn Thượng Hà, bởi vì vấn đề tác phong mà bị cách chức, đang thiếu người thì Triệu Đông Lâm lại xuất hiện.
Sau khi chủ nhiệm Chung trưng cầu ý kiến và Triệu Đông Lâm đồng ý, Triệu Đông Lâm bắt đầu đi nhậm chức bí thư đại đội.
...
Thoáng cái đã hai tháng trôi qua, thời gian đến tháng Bảy, mỗi ngày Triệu Đông Lâm đều bận rộn chuyện đại đội, bận rộn tất bật cả ngày, khiến trong lòng mọi người đều tiếp nhận vị bí thư đại đội có trách nhiệm này.
“Áp Tranh, bà nói xem mỗi ngày Đông Lâm đều bận rộn công việc, mệt mỏi đến mức nào chứ, bên cạnh thiếu một người phụ nữ chăm sóc quan tâm.”
Áp Tranh tức là ‘Áp Tử’, là tên lúc nhỏ của Trương Xảo Nhi. Ở nông thôn có rất nhiều người từ lúc sinh con gái chưa sinh được con trai thì sẽ đặt cho con gái một cái tên có ngụ ý, ví dụ như là ‘Áp Dụng’, ‘Chiêu Đệ’, vân vân... Để con trai nhanh chóng đến nhà.
“Tôi cũng đã nói với nó rồi, nó nói bây giờ nó không muốn tìm.”
“Chuyện này làm sao mà được chứ, tìm một người vợ không được giống với người kia, nó nói không muốn tìm, không phải là vẫn còn nhớ thương người kia đó chứ?”
Nghe người khác nhắc tới Uông Mai, mặt Trương Xảo Nhi lập tức đen lại.
“Nói bậy gì vậy chứ, người phụ nữ kia có gì mà phải nhớ thương chứ.”
Bà ấy đang giặt quần áo, ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng có chút trống rỗng. Đông Lâm vẫn không muốn tìm vợ khác, sẽ không phải là thật sự nhớ thương quỷ xui xẻo Uông Mai kia đó chứ?
“Bà làm mẹ thì nên khuyên nhủ Đông Lâm nhiều hơn, bây giờ nó là bí thư đại đội, chức vụ không hề nhỏ, cho dù có hai đứa con nhỏ, nhiều cô gái trẻ vẫn đồng ý gả. Nó không muốn nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho hai đứa nhỏ chứ, bà cũng có tuổi rồi, làm sao có thể chăm lo cho cháu cả đời được chứ? Cho dù là mẹ kế thì cũng mẹ thôi, không phải sao.”
Tất cả những lời này đều là tiếng lòng của Trương Xảo Nhi, bưng chậu gỗ giặt quần áo về nhà. Trong sân, Hắc Đản đang chơi súng cao su. Anh Bảo ngồi trong khung tre tự giải trí, trong tay cầm một quả cà chua, trên quần áo là những đóm đỏ cách đó không xa, Mỹ Hương đang giặt quần ướt của Anh Bảo.
Trương Xảo Nhi thở dài, nghĩ tới lúc trước bản thân còn thề thốt có thể giúp Đông Lâm chăm con, trên thực tế thì một mình bà căn bản không thể chăm lo tốt được, nếu không phải có Mỹ Hương, nhất định là quá bận rộn.