Dương Kế Tây đưa Tôn Quý Phương đến Sở thanh niên trí thức, lúc này đã lục tục có người tan tầm, bọn họ mượn bút chì và giấy của một thanh niên trí thức và đến một nơi không có ai, Dương Kế Tây viết một bức thư.
Chữ viết tuy không đẹp, thậm chí còn nhìn cách viết không thành thạo của Dương Kế Tây, Tôn Quý Phương đã bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: "Anh học được nó trong giấc mơ à?"
Rốt cuộc, Dương Kế Tây thậm chí còn chưa học hết lớp một tiểu học.
"Đúng vậy." Dương Kế Tây đáp lại, cũng không có giải thích cụ thể làm sao anh biết, dù sao cũng là sau khi anh chết anh đã nhìn trẻ con đọc sách rồi học được nó, đây là lần đầu tiên anh thực sự bắt đầu viết.
"Anh đọc cho em nghe nhé?"
Tôn Quý Phương lại lắc đầu: "Cẩn thận không lại có người nghe lén, khi nào chúng ta gửi đi?"
"Ngày mai gửi nó đi luôn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi trấn trên."
Dương Kế Tây cũng không sốt ruột làm công.
Nhưng ông Dương và bà Dương lại sốt ruột, một ngày công điểm của Dương Kế Tây ít nhất là tám điểm, bình thường là mười điểm, công điểm có liên quan đến lương thực!
Sau khi họ trả lại bút và trở về nhà, ông Dương đang ngồi trong sân hút thuốc lá sợi, trong bếp truyền ra giọng nói chuyện của hai chị dâu.
Đại Hoa đang ngồi xổm rửa rau cạnh lu nước, Cẩu Đản và cháu trai Thạch Đầu của ông cả Dương đang chạy tới chạy lui trên con đường đất của ba nhà, đứa cháu trai còn nhỏ bị Dương Kế Đông ôm không cho chạy theo, lúc này đang tức giận hét lên.Tuy mỗi sân đều có cổng riêng nhưng giữa các sân cũng không có vách ngăn mà được nối với nhau bằng một con đường đất dài.
Tôn Quý Phương đi theo nhìn qua, trong sân trước nhà của ông cả Dương, anh họ đang đan giỏ tre, ông cả Dương ngồi trước nhà hút thuốc lá sợi giống như ông Dương, mỉm cười nhìn bọn cháu chạy tới chạy lui.
Mà trong sân trước nhà ông hai Dương không có bóng người, ngoại trừ đám nhóc Cẩu Đản thỉnh thoảng chạy tới đuổi theo.
"Đi đâu thế?"
Ông Dương rũ tàn thuốc, ngẩng đầu hỏi.
"Buổi chiều đổ mồ hôi, sau khi con tắm thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Con nghĩ Quý Phương gả đến đây mà con vẫn chưa đưa cô ấy đi dạo nên ở bên ngoài tuỳ ý nhìn xem một chút. Mẹ con đâu rồi? Mới vừa nãy lúc chúng con đi dạo mẹ còn bảo chúng con đi lâu một chút."
Dương Kế Tây trợn mắt nói dối, Tôn Quý Phương ở bên cạnh cũng gật đầu theo.
Xau khi Dương Kế Đông nghe thấy như vậy thì nhìn sang.
"Mẹ con nói ngực bà ấy hơi khó chịu, đang nằm ở trong phòng." Ông Dương trầm mặc một lúc mới trả lời.
"Có phải cõng cháu lâu quá không? Hôm nay mẹ đã cõng cháu cả buổi chiều mà." Dương Kế Tây kéo hai chiếc ghế gỗ ra, cùng Tôn Quý Phương mỗi người ngồi lên một chiếc.
"Không thể nào." Dương Kế Đông sợ bị đổ lỗi lên đầu con trai út của mình nên ôm con trong tay đi tới nói: "Khi anh quay lại, anh thấy mẹ và bác hai đang nói chuyện ở cửa nhà. Anh sợ là không nói lại được với bác hai nên tức giận đó?"
Mọi người trong nhà đều biết bà Dương và bà hai Dương có xích mích với nhau.
Trên đường đi Tôn Quý Phương đã được Dương Kế Tây an ủi, nghe thấy lời này, sắc mặt có chút nghi ngờ, nhìn thấy vậy, Dương Kế Tây ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói vài câu vào tai cô.
Nhìn thấy vẻ mặt hiểu ra của Tôn Quý Phương, ông Dương ho khan một tiếng nói: "Con dâu thứ ba đã mệt mỏi hai ngày nay rồi, cũng may thằng ba không có chuyện gì, ngày mai thằng ba đưa cô ấy đến gặp đội trưởng để đăng ký, cũng tốt cho việc phân công công việc."
Dương Kế Nam và Dương Kế Bắc ở trong phòng thấy ở ngoài sân mọi người đang trò chuyện sôi nổi, vì thế cũng mang ghế đi ra ngồi, vừa đúng xếp thành một vòng tròn không lớn không nhỏ.
"Chú ba của con khác đã trở lại?"
Hà Minh Tú hỏi khi Đại Hoa mang rau đã rửa sạch vào bếp.
Đại Hoa gật đầu: "Bọn họ đang nói chuyện ở trong sân."
"Tất cả ở trong sân?"
Thẩm Phượng Tiên cũng hỏi.
"Vâng ạ, ngoại trừ bà nội." Đại Hoa nói.
"Nhìn người ta đi." Mặc dù Thẩm Phượng Tiên mỉm cười, nhưng lời nói của cô ta lại không dễ nghe: "Số phận đúng là tốt mà. Khi chúng ta mới gả đến đây, chúng ta cũng không có khoảng thời gian nhàn nhã như vậy."
Nghe vậy, Hà Minh Tú bèn bảo Đại Hoa ra ngoài chơi cùng với Cẩu Đản và Thạch Đầu, sau đó mới mỉm cười đáp: "Đó cũng là do chú ba vô cùng bảo vệ che chở. Chỉ cần người đàn ông của em che chở em một chút thôi thì khi em ngủ rồi cũng có thể cười."
"Chú hai đối xử với em còn không tốt à? Em nhìn lại anh cả của em đi." Thẩm Phượng Tiên mím môi: "Chị thậm chí còn không muốn nói anh ấy."
Cơm nước đã chuẩn bị xong, Đại Hoa vào phòng gọi bà Dương ra ngoài ăn, bà Dương xoay người ngồi dậy: "Đại Hoa, cháu lại đây."
Đại Hoa đi tới.
"Tối nay thím ba của ccháu có nấu bữa tối không?"
"Không ạ, mẹ cháu và bác cả làm ạ."
Nghe vậy, bà Dương mím chặt môi lại, xoay người lại nằm xuống: "Cháu nói với bọn họ, ngực bà đau, ăn không vào."