Nhóm dịch: Thất Liên HoaBên tổ thực phẩm làm các loại dược thảo theo mùa hoặc các món đồ điểm tâm hoa cỏ, cũng có liên hệ với các dược viên bên kia, sư phó Châu và Nhan Đông Hà cũng có quen biết… Hơn nữa Nhan Hoan sinh ở nông trường, khi còn nhỏ cô cũng từng ở đây một khoảng thời gian, sư phó Châu cũng có một vài kí ức mơ hồ về cô, nhờ vào chút duyên cũ này nên muốn đưa cô vào là sư phó Châu muốn cô vào tổ, nhưng ông cũng không có ý định thiên vị cô quá nhiều.
Sau khi dẫn cô về thì mỗi ngày đều bảo cô đi theo giúp đỡ dì Nghiêm hái hoa, chọn hoa rửa đầu tiên dì Nghiêm thấy dáng vẻ gió thổi là bay, tay chân nhỏ nhắn của Nhan Hoan thì có hơi ghét bỏ.
Nhưng sau khi bà dẫn cô đi làm việc trong đất tuyết nửa ngày thì phát hiện ra cô không hề yếu ớt chút nào, mà ngược lại như thể không cảm giác được cái lạnh, làm gì cũng rất chuyên tâm.
Hơn nữa khả năng học hỏi của cô rất cao, làm việc ngay ngắn rõ ràng, chỉ qua một buổi sáng mà dáng vẻ của cô còn thành thạo hơn những người đã làm rất nhiều năm.
Những bông hoa kia ở trong tay cô như có linh tính, rõ ràng là gãy đến mức sắp rơi rụng, mà trong nửa ngày đã có chuyển biến, từng cây từng cây chắc nịch, từng bông từng bông nở rộ.
Sau khi chưng xong thì cũng không tàn chút nào, quả nhiên là khiến người khác bất nữa cô cũng vô cùng lễ phép, lúc đi vào vườn hái hoa rửa hoa thì luôn nói với dì Nghiêm: “Dì à, cháu không sợ lạnh, dì cũng lớn tuổi rồi, những việc cực khổ như vậy, với cả rửa hoa nữa, cứ để cháu làm là được rồi.”Cô không hề nói khách sáo mà thực sự làm như vậy.
Lúc mang hoa đến dòng suối nhỏ đóng tuyết để rửa hoa thì cô không hề cẩu thả, cũng không ăn bớt một chút nguyên vật liệu nào.
Dì Nghiêm nhìn mà đau ngày tiếp theo, từ việc giật mình hoảng hốt, dì Nghiêm đã vô cùng yêu thích Nhan Hoan, ở trước mặt sư phó Châu, bà không ngừng khen ngợi Nhan lúc đầu những người trong tổ còn tò mò quan sát cô, hoặc là tới xem náo nhiệt cũng dần xem cô như bạn bè, tiếp nhận cô.
Nhan Hoan cứ tạm thời sắp xếp như vậy ở trong nông khi sắp xếp lại thì cô nhớ tới sư phó Liêu và đội trưởng Triệu ở đội công trình đã cho cô đi nhờ xe đến nông gỡ như vậy, có thể là có khi bản tính của Nhan Hoan thức tỉnh thì việc yêu ghét của cô càng rõ ràng, mà ân oán càng rõ ràng hơn.
Tuy rằng mấy người sư phó Liêu giúp cô là tiện tay thôi, nhưng đã giúp cô một việc rất lớn.
Nếu không cô không biết mình phải vật vã ở công xã kia bao lâu, đi bằng xe gì, chắc chắn sẽ rất vất vả, nói không chừng còn có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.
Cho nên cô phải nghĩ cách trả món nợ ân tình là cô cũng không tiện tặng sư phó Liêu và đội trưởng Triệu cái gì đó.
Cô đi hỏi thăm thì biết vợ và con sư phó Liêu đều đến chỗ đội công trình với ông thì mới này ra một chủ vừa vảo tổ thực phẩm mấy ngày, mặc dù chưa từng được trực tiếp làm bánh hoa mai.
Nhưng cô vốn biết làm mấy món điểm tâm, xem người ta làm mấy lần vốn không làm khó được cô.
Chờ đến ngày thứ bảy thì cô sẽ đến đội sinh hoạt mua một ít bột gạo, đậu đỏ, hoa mai tự hái, lại mua thêm vài bát đĩa cần thiết, lồng hấp, buổi chiều về lại điểm thanh niên trí thức, sáng hôm sau cô sẽ dùng phòng bếp chung đơn sơ hấp một lồng bánh hoa Hoan bày một trận lớn như vậy từ sáng đến trưa thì đương nhiên người trong ký túc xá đều thấy được, cũng biết được cô đang làm đến lúc bánh hấp xong thì cũng là lúc mọi người ăn cơm xong đến rửa bát Thiến Thiến thăm dò nhìn qua thì sợ hãi, nói: “Nhan Hoan à, bánh này của em nhìn cũng đẹp quá rồi đấy.”.