"Ừm." Diệp Minh Ngọc lạnh lùng gật đầu: "Hình như nói là đến xin lỗi thì phải, chắc là có chuyện gì muốn nhờ vả, nếu không thì không thể cúi đầu được."
"Thôi, chuyện giữa các người, Thư Quốc không cho chị xen vào, chị đưa An An vào nhà nghỉ ngơi trước, lát nữa đừng có gây âm ï quá, bà nội cũng không khỏe."
Diệp Minh Ngọc đứng dậy: "Chị dâu vào đi, em không thể để ông ta vào nhà."
Nói xong, Diệp Minh Ngọc cũng đi đến cửa.
“Minh Ngọc."
“Chị hai."
Hai cha con thấy Diệp Minh Ngọc đều liên tục, gọi cô ấy họ thấy Diệp Minh Ngọc dù sao cũng dễ nói chuyện hơn Diệp Thư Quốc này, dù sao thì Diệp Thiển Hâm khó đối phó nhất hiện tại không có ở đây, trước kia Diệp Minh Ngọc lại rất dịu dàng.
Đáng tiếc là Diệp Minh Ngọc đẩy Diệp Thư Quốc về phía trước, trực tiếp đóng cửa nhốt cả bốn người họ ở bên ngoài.Diệp Minh Ngọc: "Có gì thì nói thẳng, đừng giả vờ giả vịt nữa, chúng ta cứ nói ở ngoài này, đừng làm ôn đến bà nội."
"Con bé này bây giờ cũng thế à, chắc chắn là bị Diệp Thiển Hâm làm hư rồi!" Diệp Khánh An vô thức lên tiếng.
Diệp Minh Ngọc và Diệp Thư Quốc nhìn nhau: "Nhìn này, đuôi cáo lộ ra rồi, nếu bọn họ thật sự biết mình sai thì sẽ không nói về em gái như vậy."
"Cha nói vậy là vì đứa trẻ Diệp Thiển Hâm này đúng là có hơi không tôn trọng người lớn.
Diệp Khánh An tự biện hộ cho mình.
"2"
Diệp Thư Quốc hừ lạnh: "Sao tôi lại thấy em gái rất tôn trọng người lớn, người lớn mà ông nói đến là ai? Không phải là chính Diệp Khánh An ông sao? Ông cũng được tính là người lớn của chúng tôi sao?"
Diệp Minh Ngọc: "Em gái có một câu nói rất đúng, đã đoạn tuyệt quan hệ rồi thì đừng suốt ngày tự nhận là người lớn, nhà họ Diệp chúng tôi không có loại người thối nát như ông
Diệp Khánh An bị hai đứa trẻ mắng một trận, mặt đỏ bừng nhưng lại bị Diệp Xuân Yến kéo lại.
"Anh cả, chị hai."
Diệp Xuân Yến vừa nói vừa rơi nước mắt: "Mặc dù trước kia cha có sai nhưng bây giờ ông ấy cũng biết vấn đề của mình rồi, trước kia em cũng có chỗ làm không đúng, em thực sự thành tâm nhận lỗi với anh chị, xin lỗi."
Diệp Thư Quốc sửng sốt, có chút không tự nhiên.
"Khụ khụ khụ, đừng có làm trò này.
Diệp Xuân Yến thấy Diệp Thư Quốc có chút mềm lòng, vội vàng bổ sung: "Em nói đều là thật lòng, trước kia em còn nhỏ không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện đều nghe theo lời cha nói, bây giờ biết được sự thật rồi, thật sự cảm thấy mấy người chúng em có lỗi với anh chị, không mong anh chị tha thứ, chỉ mong anh chị có thể biết được tấm lòng biết lỗi của chúng em."
Cô ta vừa nói, nước mắt cũng rơi lã chã, trông có vẻ đáng thương.
“Cô đừng khóc nữa, thật ra...
"Anh cả."
Diệp Minh Ngọc kéo tay áo Diệp Thư Quốc, đưa cho hắn một ánh mắt, sau đó mới nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì, tôi không tin là chỉ để xin lỗi mà lại đến đây, thôi bỏ đi, có chuyện gì cũng đừng nói, dù sao chúng tôi cũng sẽ không đồng ý, hay là đi nhanh đi, nhìn thấy là thấy chướng mắt."
"Anh cả." Diệp Xuân Yến lại chuyển mục tiêu sang Diệp Thư Quốc: "Chị hai nói đúng, chúng em đúng là có chuyện nhưng cũng là đường cùng nên mới đến."
Gần đây, Diệp Xuân Yến mất việc, gian lận khi khi vào đoàn văn công, còn bị giam một tuần.
Lúc đó, Nghiêm Vệ Đông nghe nói Diệp Xuân Yến mất việc liên chia tay với Diệp Xuân Yến, Diệp Xuân Yến về thôn Hướng Dương đã lén theo dõi Nghiêm Vệ Đông một lần, mới biết Nghiêm Vệ Đông dựa vào việc buôn bán đồ cổ kiếm được không ít tiền.