Diệp Thiển Ham rất vui: "Vậy thì tốt rồi, anh vừa mới xuống xe a có mệt không?"
Mạnh Ngôn lắc đầu: "Nhìn thấy em là không mệt rồi, em chính là liêu thuốc bổ của anh.
"Nhỏ tiếng thôi!"
Diệp Thiển Hâm liếc anh một cái, tay kia vừa định đưa ra thì nhận ra trong tay còn câm một bó hoa.
Diệp Thiển Hâm dừng lại một chút, sau đó quay người, nhìn thấy Cố Thiên Phong vẫn còn ngơ ngác đứng đó, chưa đi.
"Đợi em một chút."
Diệp Thiển Hâm nói xong, đi đến trước mặt Cố Thiên Phong: "Đồng chí Cố Thiên Phong, có lẽ anh phải tự mình đưa bó hoa này cho Cố Mộng, hôm nay chồng tôi đến, không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt."
Nói xong, Diệp Thiển Hâm nhét bó hoa hồng vào tay Cố Thiên Phong, vui vẻ quay lại nắm tay Mạnh Ngôn: "Ăn cơm chưa, em dẫn anh đi ăn một quán lẩu rất ngon, em và chị hai đã ăn ở đó."
"Được."Ánh mắt Mạnh Ngôn dịu dàng, hai vợ chồng vừa nói vừa đi ngang qua trước mặt Cố Thiên Phong, không ai nhìn hắn lấy nửa con mắt.
"Nói cách khác, cuối tháng này anh sẽ phải đi làm nhiệm vụ phải không?”
Hai vợ chông ăn xong cơm trở vê nhà khách.
Mạnh Ngôn gật đầu: “Đại khái là vào khoảng thời gian đó."
"Đến lúc đó em có thể đến tiễn anh không?" Diệp Thiển Hâm hỏi.
"Có thể không kịp." Mạnh Ngôn nghĩ ngợi, lại nói: "Không sao, bây giờ tình hình bên đó đã ổn định hơn nhiều rồi, đã an toàn hơn rất nhiều so với trước kia, em không cần lo lắng cho anh, tự chăm sóc tốt cho mình là được."
"Nói thì nói vậy nhưng chắc chắn vẫn phải lo lắng mà, em sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể, cũng sớm đến bên anh." Mạnh Ngôn cười cười: "Đừng vội, đây là ngôi trường em mơ ước, anh không muốn em vì anh mà có tiếc nuối."
Diệp Thiển Hâm không nói gì.
Nếu nói tiếc nuối thì nếu vết thương kiếp này của Mạnh Ngôn không tránh được thì đó mới là tiếc nuối thực sự của cô trong đời này.
Cô muốn theo quân, chính là vì đến lúc đó nếu thật sự xảy ra vấn đề, biết đâu cô có thể giúp được anh.
"Đúng rồi, nói mới nhớ, sao hôm nay anh lại có thời gian đến đây, không phải dạo này rất bận sao?"
"Hôm nay là ngoại lệ, có chút việc phải đến Bắc Kinh, hơn nữa anh xin nghỉ một ngày, muốn đến thăm em."
Mạnh Ngôn nói, đột nhiên nhắc đến Cố Thiên Phong mà lúc ăn cơm nãy giờ anh vẫn chưa nhắc đến.
"Ham Hâm, đồng chí Cố Thiên Phong lúc nãy có vẻ không vui."
Diệp Thiển Hâm cười cười: "Nhưng sao em lại cảm thấy, anh thấy anh ta không vui, bản thân anh lại vui nhỉ?"
Mạnh Ngôn cũng không giấu giếm: "Ánh mắt anh ta nhìn em không bình thường."
"Thật ra..."
Diệp Thiển Hâm nghĩ ngợi, chủ động thành khẩn, kể lại tình hình của Cố Thiên Phong một lần.
Nói xong, Diệp Thiển Hâm cẩn thận quan sát Mạnh Ngôn: "Mạnh Ngôn, anh sẽ không vui chứ?”
Mạnh Ngôn im lặng một lúc, đưa tay ôm lấy cô: "Không có, vợ anh tốt như vậy, được nhiều người thích là chuyện đương nhiên, ngược lại anh còn rất tự hào nữa, một người vợ tốt như vậy, lại bị anh cưới được."
Diệp Thiển Hâm lòng mềm nhũn.
"Đó là vì, anh cũng tốt như vậy."
Quay trở lại thời điểm trước khi Mạnh Ngôn đến Bắc Kinh.
"Lão Mạnh, hôm nay họp anh chủ động xin đi Bắc Kinh, có phải muốn đi tìm vợ không?” Vừa tan họp, Mạnh Ngôn đang thu dọn đồ đạc, mấy người đồng chí đã tụ lại.
Chuyến công tác này không phức tạp, chỉ có điều hơi phiên phức là lúc về còn phải đi loanh quanh Thượng Hải một chuyến, không phải là chuyến công tác tốt nên không có mấy người muốn đi.