"Sau khi rời đi đến Bắc Kinh, mẹ đã trải qua một thời gian vô cùng đen tối, ông bà ngoại của các con rất cổ hủ, không muốn chấp nhận một người đã ly hôn như mẹ, may mắn thay, mẹ đã gặp được Khương Đống Lương, ông ấy là bác sĩ tâm lý, đã khai thông cho mẹ rất nhiều điều."
"Thực ra bốn năm sau đó, bệnh tình của mẹ vẫn tái phát liên tục, lúc nghiêm trọng nhất, mẹ còn bị chứng mất ngôn ngữ, căn bản không thể giao tiếp và sinh hoạt bình thường với mọi người."
"Mãi đến sáu năm trước, mẹ mới khá hơn một chút, không phải mẹ không nghĩ đến chuyện liên lạc với các con nhưng mẹ có cảm giác như vừa mới lên bờ sau khi rơi xuống nước, rất sợ nếu còn liên hệ với chuyện trước đây, mẹ sẽ lại rơi xuống, cũng sợ nếu mẹ phát bệnh, trạng thái này sẽ ảnh hưởng đến các con."
"Mẹ thừa nhận, về điểm này, mẹ thực sự ích kỷ, vì vậy các con có thể oán hận mẹ, có thể phàn nàn với mẹ bất cứ điều gì, mẹ đều có thể chấp nhận."
"Nhưng mẹ thực sự muốn nói với các con rằng, xin lỗi, mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ càng không dám cầu xin sự thông cảm và tha thứ của các con, chỉ mong các con bình an và hạnh phúc, cho dù không còn liên lạc với mẹ nữa."
Sau khi Lục Nhuận Lan nói xong, tâm trạng của Diệp Thiển Hâm vẫn nhàn nhạt.Xem đi, cô đoán đúng tám chín phần rồi.
Tóm lại, con người đều có bản năng cầu sinh, lúc đó Lục Nhuận Lan bị bệnh nhưng vẫn muốn sống tiếp, điều này có thể hiểu được.
Chỉ là, là con của bà ấy, họ cũng cần được thông cảm.
Diệp Minh Ngọc thì có chút kinh ngạc, ánh mắt có chút thương xót nhưng dường như cũng có chút buồn bã và thất vọng.
"Nếu vậy, chúng ta cứ coi như chưa từng gặp mặt đi."
Rất lâu rất lâu sau, Diệp Minh Ngọc mới nói ra câu này, khiến Diệp Thiển Hâm cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tình hình của Diệp Minh Ngọc không giống với anh trai, anh trai được mẹ chăm sóc nhiều năm nhưng Diệp Minh Ngọc chỉ có vài năm ngắn ngủi, chính vì có vài năm ngắn ngủi này nên mới càng không nð, càng nhớ nhung.
Nước mắt Lục Nhuận Lan không ngừng rơi: "Minh Ngọc, mẹ... Nếu có thể, mẹ muốn chúng ta vẫn có thể thỉnh thoảng gặp nhau, mẹ không yêu cầu nhiều, coi như mẹ cầu xin các con, chỉ cần biết các con bình an là được rồi, trước đây mẹ rất sợ hãi nhưng bây giờ thực sự gặp mặt rồi, mẹ mới biết mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, mẹ không thể kìm nén được nỗi nhớ các con, thực ra trong tuần này, mẹ thường đến trường thăm em gái con, chỉ là em gái con không biết."
Diệp Minh Ngọc cười khổ: "Mẹ, mẹ coi như đây là lân cuối cùng con gọi mẹ đi, bây giờ con vẫn không hận mẹ nhưng trong lòng rất khó chịu, mẹ có từng nghĩ, nếu lần này Hâm Ham không tình cờ gặp mẹ thì mẹ sẽ thế nào không?"
Lục Nhuận Lan im lặng.
Diệp Minh Ngọc tiếp tục nói: "Mẹ sẽ giống như mấy năm trước, sống cuộc sống mới của mình thật tốt, thỉnh thoảng ở Bắc Kinh nhớ đến anh em chúng con nhưng tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hành động nào, tại sao mẹ không chịu thừa nhận, tình yêu của mẹ dành cho chúng con thực ra đã không còn sâu đậm như vậy từ lâu rồi."
Thậm chí ngay từ đầu, có lẽ cũng không sâu đậm như vậy.
"Đi thôi."
Diệp Minh Ngọc đứng dậy, kéo Diệp Thiển Hâm: "Con đã hiểu rõ sự thật, cũng không muốn dây dưa thêm nữa."
Diệp Thiển Hâm đương nhiên cũng đứng dậy theo, không có quá nhiều lưu luyến.