Ninh Hương không giơ tay lên ôm mặt, cô nâng mắt nhìn Ninh Kim Sinh, đáy mắt bỗng chốc nổi lên hận thù, giống như ngọn lửa muốn bùng cháy ra từ trong mắt.
Nếu như nói trước đây trong lòng cô còn có một tia ảo tưởng, vậy thì bây giờ cái tát này đã triệt để đánh chết lòng của cô rồi.Ninh Kim Sinh bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm càng tức giận hơn, ngữ khí càng nặng: “Mày nhìn cái gì mà nhìn?”Ninh Hương nhìn chằm chằm ông, đáy mắt hoàn toàn tối xuống, “Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên, con, hận các người!”Ninh Kim Sinh lại muốn giơ tay tát cô, bị Hồ Tú Liên ngăn lại bảo ông đừng đánh nữa.Ninh Hương đứng im bất động, ngay cả ánh mắt nhìn Ninh Kim Sinh cũng không động đậy chút nào, được một lúc lại mở miệng: “Lúc nhỏ bắt đầu từ khi cầm được cây chổi, con đã giúp các người làm việc, giúp trông nom Ninh Lan.
Bắt đầu từ năm hai khi thôi học, càng là không có một ngày nhàn rỗi nào, kiếm tiền phụ giúp gia đình, nuôi em trai em gái, ban đầu khi kết hôn, sính lễ cũng kiếm cho các người hàng một trăm đồng, cộng thêm cái tát này, cho dù con có nợ các người mấy đời thì cũng đã đủ để trả sạch rồi chứ?”Ninh Kim Sinh muốn nói chuyện, Ninh Hương lập tức đánh gãy ông tiếp tục nói: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người cứ cho là chưa từng nuôi đứa con gái là con này, cứ coi như là con chết rồi đi.
Từ nay về sau con sống hay chết cũng không có quan hệ gì với mọi người nữa!”Nói xong cô cũng không cho Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên có cơ hội nói chuyện, quay người lớn bước đi khỏi.Hồ Tú Liên phản ứng lại muốn đuổi theo lại bị Ninh Kim Sinh giữ lại.
Ông thực sự tức không nhẹ, nói chuyện vẫn cắn răng tức đùng đùng, “Đuổi theo nó làm gì? Để nó đi!”Hồ Tú Liên vừa vội vừa tức nói Ninh Kim Sinh: “Ông đánh nó làm gì chứ? !”“Tôi không đánh thì nó không biết nặng nhẹ!”Hồ Tú Liên vẫn tức muốn chết, “Ông đánh nó đi rồi thì phải thu dọn như nào đây? !” Ninh Kim Sinh nhìn phương hướng Ninh Hương rời khỏi, “Thu dọn như nào… …nó không về nhà họ Giang thì có thể đi đâu được? Muốn làm thì cứ để cho nó làm cho đủ đi, làm đủ rồi thì tự nó cút về!”Chỉ một lúc như vậy, làng giềng nghe được động tĩnh đều đã đến hóng chuyện.
Ninh Kim Sinh không muốn mất mặt già này, nói xong liền quay vào nhà, ngăn cách những ánh mắt hóng hớt ở bên ngoài.Ninh Kim Sinh vừa đi, có người đàn bà tiến lên hỏi Hồ Tú Liên: “A Hương bị làm sao vậy? “Hồ Tú Liên thở dài, “Đừng nói nữa, thật là phiền lòng chết mà!”Bà cũng cần mặt mũi nên không muốn nói nhiều, nói xong câu này cũng liền quay vào nhà, tán gẫu sau bữa cơm với làng xóm cũng miễn luôn.Ninh Lan vẫn đứng ở chỗ cũ im lặng nhìn phương hướng Ninh Hương đi khỏi, trong lòng nghĩ ----- Chị cô ấy rốt cuộc là bị oan ức gì vậy?Đợi làng xóm hóng chuyện đã tản đi hết, Ninh Lan vẫn đứng ở chỗ cũ thất thần.
Đợi đội trưởng Lâm Kiến Đông ôm một chồng sách đến trước mặt cô chào hỏi cô thì cô mới hồi thần lại, mù mờ hỏi: “Anh ba Lâm, anh nói cái gì?”Lâm Kiến Đông cười cười: “Chị em có nhà không? Anh tìm một bộ sách vở tiểu học cho cô ấy trước.”Ninh Lan cúi mắt nhìn sách cũ trong tay anh một cái, không biết tại sao anh lại đưa sách tiểu học cho Ninh Hương.
Cô ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nâng mắt lên nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Chị cãi nhau với cha mẹ, vừa xách túi đi rồi.”Ý cười trên khóe miệng Lâm Kiến Đông dần dần biến mất, bộ dáng có chút không dám tin: “Cãi nhau?”Ninh Lan hít nhẹ một hơi, gật đầu với Lâm Kiến Đông.Nói thật nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ấy cũng không tin chị cô ấy sẽ cãi nhau với cha mẹ, hơn nữa còn cãi đến bước đường cha phải động thủ.
Phải biết là bốn đứa con trong nhà, từ trước đến nay Ninh Hương luôn là người không cần bận tâm nhất, trước giờ chưa từng để cha mẹ bận lòng.Lâm Kiến Đông mày hơi nhăn lại thăm dò hỏi: “Tại sao vậy?”Ninh Lan mím môi, biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thế là lắc đầu với anh.Lâm Kiến Đông thấy Ninh Lan không nói, tự nhiên không hỏi thêm nhiều.
Nếu Ninh Hương đã xách túi đi rồi, anh cũng không để sách xuống, chào một tiếng với Ninh Lan cầm sách đi. Ninh Hương đích thực không có chỗ để đi, đây chắc cũng chính là sự bi ai của phần lớn phụ nữ------------ không có gia đình chân chính thuộc về chính mình.
Nhà mẹ đẻ không phải là nhà mình, đấy là nhà của anh trai hoặc em trai, nhà chồng cũng không phải nhà mình, bởi vì không có thứ gì là của mình cả.Cho dù là ở bên nào, chỉ cần bị ức hiếp, hoặc là nhịn hoặc là cút.Cô theo bờ sông trong thôn đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn là đeo túi đến phường thêu quen thuộc.
Phường thêu giờ này đã đóng cửa, cô liềm thả túi xuống ngồi xuống bậc cửa, dựa vào khung cửa trong màn đêm tĩnh lặng nhắm mắt lại..