Ninh Hương là một người rất có năng lực, cho dù việc trong nhà ngoài nhà đều lo liệu ổn thỏa, hoặc là thêu thùa kiếm tiền cũng đều làm tốt hơn người khác rất nhiều.
Nếu không nhờ sự dốc lòng dạy dỗ của cô đời trước, ba đứa nhỏ hư Giang Ngạn đấy chưa chắc đã có tiền đồ sau này.Đương nhiên cũng vì cô có năng lực, Giang Kiến Hải mới không lo lắng về hậu phương, mẹ già trong nhà có người hiếu thuận dưỡng lão, con cái có người chăm sóc dạy dỗ, sau đó mẹ già qua đời anh ta đưa Ninh Hương lên Tỉnh sống chung, cuộc sống cũng trải qua vô cùng nhàn nhã và hoàn toàn không có bất cứ lo âu gì.Nhưng Ninh Hương sắp xếp trong ngoài nhà đều rất ổn thỏa, năng lực thích đáng, trong mắt bọn họ ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Trong mắt họ, Ninh Hương chính là một thôn cô mù chữ chỉ biết làm chút chuyện nhà, chiếm lợi lớn của xưởng trưởng Giang Kiến Hải này.Nếu như không phải là Giang Kiến Hải, đời trước cô sẽ không trải qua “cuộc sống tốt đẹp” như vậy.Cho nên, lúc thường một chút địa vị gia đình cũng không cho cô. Hồ Tú Liên nhìn thấy Ninh Hương quay về, bà liền lùi ra sau bếp nhóm lửa để Ninh Hương cầm muôi làm cơm.
Bà ở sau bếp nhóm lửa để chảo nóng lên, cười nói với Ninh Hương: “Ra ngoài chơi cả ngày, trong lòng chắc là dễ chịu hơn rồi chứ?”Ninh Hương tất nhiên biết bà có ý gì, tất cả mọi người đều đợi cô phóng tích tất cả uất ức trong lòng ra, đợi cô “làm” xong, sau đó quay về nhà họ Giang tiếp tục chăm sóc mẹ chồng cùng con trai con gái riêng, tiếp tục bám vào nhà họ Giang— thông gia tốt này.Ninh Hương không lạnh không nhạt nói: “Con đã nói rất rõ ràng rồi, sẽ không đổi ý.”Nghe thấy như vậy, gương mặt vốn đang đầy ý cười của Hồ Tú Liên bỗng chốc thay đổi.
Bà miễn cường duy trì góc độ cong lên ở khóe miệng, ngó đầu nhìn Ninh Hương kiên nhẫn nói: “A Hương, con rốt cuộc là làm sao vậy? Phụ nữ ly hôn, sẽ bị người ta mắng chết đấy, con biết mà? Lại nói, đối tượng tốt như xưởng trưởng Giang, con ly hôn rồi sẽ không tìm được người tốt hơn nữa đâu.”Ninh Hương không nhìn bà, chuyên tâm xào rau của cô, cuối cùng không nhịn nổi nữa, “Là con gả cho người ta không phải mẹ gả cho người ta, tốt hay không chỉ có trong lòng con biết.
Lý Quế Mai là một người nổi tiếng ngang ngược, mẹ chắc là biết.
Ba đứa trẻ Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đó, đứa này nghịch ngợm dày vò hơn đứa kia, con còn không được đánh không được mắng, bình thường đối xử tốt với chúng nó như vậy, đừng nói để chúng nó coi con là mẹ, đến bây giờ chúng nó còn hoàn toàn không coi con là người, cả nhà hợp lại ức hiếp người ngoài là con này.
Phí sinh hoạt mà mỗi tháng Giang Kiến Hải gửi về, con một xu cũng nhìn không thấy, toàn bộ đều ở trong tay Lý Quế Mai.
Con ở nhà họ giặt quần áo nấu cơm trồng rau chẻ củi, hầu hạ bốn người lớn nhỏ, đồ ngon trước giờ không đến lượt con một miếng, con rốt cuộc là mưu đồ cái gì? Mẹ nói đi, đây rốt cuộc cho là cái phúc gì?”Hồ Tú Liên nhìn Ninh Hương, nghe cô nói hết những điều này, vùng giữa lông mày bắt đầu nhăn lại, nửa ngày phun ra một câu: “A Hương, sao con lại trở nên ích kỷ như vậy? Kính già yêu trẻ không phải là điều nên làm à? Sao có thể chỉ nghĩ cho riêng mình được? Con trước đây đâu có như vậy.”Ninh Hương nghe thấy như vậy thì tức sắp nổ phổi luôn rồi.Cô biết mà, cùng bọn họ nói không thông đạo lý được, một chút đạo lý cũng không nói được.
Đúng vậy, trước đây cô không như vậy, đời trước cô cũng vậy, hiến dâng cả cuộc đời như một con ngốc, đổi lại là sự vong ơn và khinh thường của người khác!Cô là con cả chị cả, bởi vậy cô mới xui tám đời nuôi em trai em gái lớn đến như vậy, hy sinh bản thân để em trai em gái đi học, lúc thường có gì ngon đều nhường hết cho em trai em gái, bây giờ còn phải dùng hôn nhân để trải đường cho bọn nó, không muốn làm chính là ích kỷ tư lợi!Cô là vợ Giang Kiến Hải cưới về, cũng là xui tám đời, giúp người ta hiếu kính mẹ già với chăm sóc giáo dục con cái, hy sinh nhiều như vậy ngay cả một miếng ăn ngon cũng đừng có mơ tưởng, nếu không chính là ích kỷ tư lợi!Có ai từng nghĩ cô muốn điều gì? Có ai biết cô thích đọc sách, cũng muốn đi học biết chữ để đọc sách báo? Có ai biết, cô cũng đã từng muốn tìm một người yêu thương lẫn nhau, kết hôn thương yêu chăm sóc lẫn nhau cả đời, sau đó sinh một đứa bé đáng yêu, đầu bạc răng long?Không có ai biết, không một ai biết cô muốn điều gì, cũng không ai muốn biết, càng không có ai quan tâm!.