Sau khi ngủ một giấc, Giang Uyển cảm thấy đã đỡ say tàu hơn một chút, cô ngồi dậy sờ lên trán Đại Bảo, hình như hơi nóng thật.
Cố Trung Quốc không nghĩ đến việc con trai lớn thật sự không thoải mái, còn tưởng rằng giống như khi cậu bé không nhận đồ của cô gái nhỏ, chỉ là giận dỗi chút thôi.
Anh không biết phải xử lý trẻ con phát sốt như thế nào, đành phải đánh thức cô gái nhỏ dậy hỏi.
“Anh đi lấy khăn lông của Đại Bảo lại đây, tìm thuyền viên xin miếng nước lạnh đắp lên trán cho con, không được cởi quần áo con ra, chỉ đắp lên cho thấm mồ hôi là được rồi.
”Cố Trung Quốc làm theo lời cô gái nhỏ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đại Bảo, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh thấy có chút khó chịu, hận bản thân mình cái gì cũng không thể chịu đựng thay cho bọn họ.
Bản thân anh là người thô kệch, bình thường phát sốt cũng kệ, cô gái nhỏ và trẻ con đều là loại người mà anh rất ít tiếp xúc, nhìn có vẻ rất yếu ớt, như thể chỉ cần chạm một cái là vỡ.
Hơn giờ tàu dừng lại, đã đến đảo Viễn Minh.
…………….
.
Cố Trung Quốc một tay ôm Tam Bảo, một tay đỡ cô gái nhỏ.
Vừa bước ra khỏi cabin đã thấy ngay lính gác Tiểu Lý đang đứng chờ, anh đỡ cô gái nhỏ lên xe rồi bế Tam Bảo xuống ghế sau, sau đó vội vàng gọi Tiểu Lý lại giúp anh ôm Đại Bảo, Nhị Bảo với xếp hành lý lên xe.
Xe là loại xe Jeep quân dụng hơi cũ nát, là xe dùng chung của trung đội trưởng trên đảo.
Tiểu Lý có khuôn mặt chữ điền, trông có vẻ trẻ tuổi lại tràn đầy sức sống, một bên nói chuyện với Nhị Bảo một bên dọn đồ lên xe.
Giang Uyển ngồi ở ghế sau, cô duỗi tay sờ trán Đại Bảo thấy không còn nóng nữa, cô hỏi cậu nhóc: “Con còn khó chịu không?”“Con không khó chịu nữa, hết chóng mặt rồi ạ.
” Đại Bảo rung chân có vẻ rất hưng phấn, tuy đây không phải lần đầu cậu bé ngồi ô tô con nhưng cũng rất hiếm khi, cho nên mỗi lần được ngồi ô tô con thì cậu bé đều cực kỳ vui vẻ.
Giang Uyển nhìn cậu nhóc đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát như xưa nên cũng yên tâm hơn, còn cô từ sau khi ra khỏi tàu cũng đã đỡ mệt hẳn.
Chờ sắp xếp hành lý xong xuôi hết cả rồi, người đàn ông ngồi một mình trên ghế phụ kêu hai thằng con trai ngồi cùng cô gái nhỏ yên phận một chút, còn con gái bé bỏng của anh đang ngoan ngoãn dựa vào lòng Giang Uyển, nhìn trông rất ngoan, không cần phải khiến anh lo lắng nhiều.
Tuy rằng Tiểu Lý tò mò về cô gái nhỏ đi cùng trung đội trưởng nhưng hắn rất tuân thủ quy tắc, miệng kín như bưng, cũng không hỏi thêm gì cả, chờ đoàn trưởng ra lệnh liền lái xe đi.
Giang Uyển nhìn quang cảnh xung quanh trong lòng chỉ có một cảm giác, nơi này so với thôn trong núi lớn còn nông thôn hơn, từ bến tàu về toàn là đường đất, hai bên lót đá cuội nên đường không bằng phẳng khiến xe lắc lư liên tục.
Bên cạnh là đồng ruộng cùng một ít nhà trệt xây xen kẽ, kiếp trước người đàn ông ở chỗ này từ trung đội trưởng lên đến sư đoàn trưởng rồi thăng chức lên thành tư lệnh, cuối cùng bị điều đến thành phố Vọng Giang làm tư lệnh.
Điều khiến cô đau lòng nhất là người đàn ông ở chỗ so với nông thôn còn nông thôn hơn này sinh sống rất nhiều năm, nhưng bên cạnh lại không có ai làm bạn, cho đến khi gặp được cô.
Xe chạy băng băng trên đường, chạy đến chỗ ở của người đàn ông, là một căn nhà trệt lớn.
Lúc xuống xe Giang Uyển còn tưởng rằng nhà rất nhỏ chứ, kết quả khi đi vào đập vào mắt cô chính là một khu nhà siêu rộng, chỉ là trong sân không có cây cối gì cả, chỉ có mấy cây cỏ dại mọc trong này.
“Sân nhà người khác cũng chỉ có cỏ như thế này sao?” Giang Uyển buồn cười nhìn người đàn ông.
.