Từ khi trở về thôn Lý gia cho tới bây giờ anh đều chỉ đến nhà em trai ở mà không hề đi đến nhà họ Cố.
Sau khi ba anh cưới mẹ kế, anh và anh trai đã không có một bữa cơm nào là được ăn no, chỉ có em út được ba mẹ yêu thích nên thường xuyên đem theo một ít bánh quy và đường đến cho bọn họ ăn, lúc này mới khiến bọn họ không đói đến mức không còn sức.
Người trong thôn Lý gia đều biết mẹ kế nhà họ Cố đối xử không tốt với bọn họ cho nên cũng không có người nào bàn tán về chuyện này.
Nhưng bây giờ anh phải lập tức kết hôn và muốn tổ chức tiệc rượu, nếu như không nói một câu thông báo vẫn là không nên, vì thế anh bảo em trai đi nói cho bọn họ một tiếng, trưa ngày mốt đến thôn Đại Sơn ăn tiệc cưới.
Về phần bọn họ có đến hay không, anh đều cảm thấy không sao cả.
Sau khi Cố Ái Hoa từ nhà họ Cố trở về, liền lấy từ dưới gối đầu của mình móc ra hai trăm tám mươi đồng đưa cho anh hai: "Anh hai, đây là tiền mỗi tháng anh tiết kiệm được, anh hãy cầm về để sau này xây nhà cho ba đứa nhỏ.
"Cố Trung Quốc nhìn hai trăm tám mươi đồng trong lòng thì rất ngạc nhiên, vào chín tháng trước anh đem ba đứa nhỏ mang về đây và mỗi tháng cho em trai bốn mươi đồng, còn hành động này có nghĩa là mỗi tháng ba đứa nhỏ chỉ được dùng chưa tới mười đồng? Cái này cũng quá tiết kiệm rồi có phải không?"À, mỗi tháng anh cho em bốn mươi đồng, sao một tháng ngay cả mười đồng mà em cũng không dùng hết được sao?""Trong thôn không có chỗ nào tiêu tiền, chỉ có tốn tiền để mua một ít vải và thịt thôi.
Em nghe anh nói mỗi tháng cho mấy đứa ăn thịt sẽ tốt cho sức khỏe, anh xem Đại Bảo so với những đứa nhỏ sáu tuổi khác ở trong thôn còn cao hơn một chút.
"Cố Ái Hoa nghĩ rằng anh trai anh không hài lòng với việc anh chăm sóc đứa bé như vậy nên vội vàng giải thích.
"Ái Hoa, anh không có trách em, nhưng anh cảm thấy nếu trong nhà có tiền thì các em có thể sống tốt hơn một chút, tiền này nếu đã cho em rồi thì anh sẽ không thu lại nữa.
Anh sẽ cho em thêm ba trăm, em mau giữ lấy, sau này anh đi bộ đội thời gian quay về cũng rất ít, mỗi ngày hai người cầm tiền đi mua đồ ăn ngon một chút, ăn mặc tốt một chút, em dâu biết viết chữ nên nếu gặp khó khăn gì thì phải gửi thư cho anh, có biết không?"Cố Trung Quốc lấy từ trong cái túi vải ra ba trăm đồng đưa cho em trai mình.
Cố Ái Hoa không muốn nhận: "Anh hai, em đã hơn hai mươi tuổi rồi làm sao có thể nhận tiền của anh được?""Sao lại không thể? Em có phải là em trai của anh không? Anh có phải là anh trai của em không?""Dạ phải, nhưng mà! ""Không có nhưng mà gì hết, anh cho em thì em phải nhận!"Cố Ái Hoa vẫn không muốn, người nông dân như bọn họ quanh năm vất vả cũng không làm ra được bao nhiêu tiền, anh trai cậu thoáng cái liền cho cậu hơn năm trăm đồng, cậu cũng ngại nhận lấy, chỉ giữ lại tám mươi đồng rồi đem hai trăm đồng còn lại cùng ba trăm đồng kia tất cả đều đẩy về trả lại cho anh trai mình.
"Em chỉ cần nhiêu đây là đủ rồi ạ.
”Cố Trung Quốc bất lực vì sự bướng bỉnh của em mình nhưng anh cũng không miễn cưỡng cậu nữa, anh nhận lấy năm trăm đồng bỏ vào túi, nghĩ nghĩ một lát nữa sẽ lặng lẽ đặt ở trong ngăn kéo nhỏ trong tủ quần áo của em trai! !.
Ngày hôm sau, Dương Quế Hoa cầm tiền và phiếu đi lên trấn trên mua thịt lợn, tiệc rượu mà không có thịt thì coi sao được?Mặc dù trong lòng bà cảm thấy hơi tiếc tiền nhưng vừa nghĩ đến việc con gái kết hôn xong phải đi theo chồng đến thành phố Vọng Giang xa xôi như vậy, nên bà đành cắn răng hạ quyết tâm mua rất nhiều thịt lợn.
.