Nhóm dịch: Thất Liên HoaMua nhiều nhất vẫn là “Báo liên hoàn hoạ”, lấy tổng cộng sáu cuốn, cô định chú trọng nghiên cứu cuốn báo ảnh này, nhưng sau đó lại cân nhắc những cuốn khác.
Sau khi chọn tạp chí xong, Tô Đình đi dạo xung quanh một lượt, bởi vì cô không nhìn thấy giấy bút phác thảo được bày ra, liền nhân lúc thanh toán hỏi nhân viên bán hàng.
Thái độ của nhân viên bán hàng không được tốt, giọng điệu cứng rắn hỏi: “Cô cần giấy bút phác thảo làm gì?”“Vẽ tranh.
”“Cô biết vẽ tranh?” Nhân viên bán hàng ngước mắt lên nhìn Tô Đình, ánh mắt đầy hoài nghi.
Tô Đình không còn gì để nói: “Tôi biết vẽ hay không có liên quan gì đến cô à? Cô cứ nói thẳng ra có hay không có không phải được rồi à?”“Cô gái bị làm sao vậy? Chẳng qua tôi chỉ hỏi thêm vài câu, sao cô đã hùng hổ dọa người như vậy làm gì?” Nhân viên bán hàng lạnh mặt nói: “Cô muốn mua giấy bút? Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, không có.
”“Cô chắc chắn không có?”Hiện nay nhân viên bán hàng là một công việc lý tưởng, người nào cũng rất vênh váo, cô ta mới không sợ Tô Đình, hất cằm lên, trợn tròn mắt nói dối: “Không có.
”Tô Đình quay đầu hỏi một nhân viên khác: “Lãnh đạo của mấy người có ở đây không?”“Cô muốn gặp lãnh đạo của chúng tôi?” Đối phương hỏi.
“Đúng vậy.
”“Cô gặp lãnh đạo của chúng tôi làm gì?”Tô Đình duỗi tay chỉ khẩu hiệu ở trên tường “Vì nhân dân phục vụ” nói: “Tôi muốn hỏi lãnh đạo của mấy người, khẩu hiệu trên tường có phải dùng để trang trí cửa hiệu sách hay không, sao tôi không nhìn ra chút ý nghĩ vì tôi một người dân lao động mà phục vụ từ trên người nhân viên bán hàng mấy người vậy?”Nhân viên bán hàng trước đó sau khi quan sát Tô Đình từ đầu đến chân xong, mắt trợn trắng nói: “Cô là người dân lao động?”Tô Đình hỏi vặn lại: “Tổ tiên nhà tôi tám đời làm nông, tôi cũng là thanh niên tri thức ở dưới quê, tôi không phải là người dân lao động thì là cái gì?”Người nhân viên kia còn muốn nói gì đó, nhưng bị đồng nghiệp kéo tay lại, hạ thấp giọng nói: “Được rồi, thêm một việc chi bằng bớt một việc, chẳng lẽ cô thực sự muốn ầm ĩ tới chỗ chủ nhiệm à?”“Ầm ĩ thì ầm ĩ, cô tưởng tôi sợ cô ta chắc?” Cho dù chủ nhiệm biết cũng không thể đuổi việc cô ta, cho nên cô ta mới không sợ.
“Chủ nhiệm không thể đuổi việc cô, nhưng sẽ phạt cô.
”Trừng phạt kể ra thì cũng không nghiêm trọng, nhân viên bán hàng không như những công việc khác, tiền lương căn bản đã cố định rồi, nhận chức một năm tiền lương cũng như vậy, mười năm sau tiền lương vẫn như vậy, trừ khi cô ta có thể thăng chức lên làm lãnh đạo.
Nhưng cô ta năm nay đã hơn bốn mươi rồi, công việc thì bình thường, thăng chức gần như là không thể, vì vậy trừng phạt đối với cô ta mà nói hầu như không có ảnh hưởng gì.
Chỉ là, lần bị phạt này nói ra dù sao cũng rất khó nghe, thật mất mặt.
Đồng nghiệp thấy cô ta do dự, nói: “Lát nữa cô ở bên cạnh nghe đi, người này để tôi tiếp đón.
” Nói xong liền xoay người lại cười với Tô Đình: “Đồng chí, vừa rồi đồng nghiệp của tôi làm không đúng, thực ra hôm nay cô ấy gặp chút chuyện, tâm trạng không tốt lắm, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.
”Kỳ thực Tô Đình cũng không muốn gây rắc rối, chỉ là thái độ của người này ban nãy rất ngang ngược, lời nói khiến người ta tức giận nên cô mới oán giận mấy câu.
.