“Ba?” Cô bé khẽ mở lớn đôi mắt, trong đầu Tiểu Tại Tại mơ hồ hiện lên bóng dáng cao lớn sừng sững, ngay cả giọng nói non nớt cũng kinh ngạc đến độ cất cao: “Ba vẫn còn sống à?”
Ninh Viễn Hàng: “...Ừ, ba còn sống, ba trở về rồi, Tại Tại có vui không?”
“Vui ạ!” Tiểu Tại Tại nhanh chóng cười toe toét, còn vươn tay ra, không hề lạ lẫm mà làm nũng đòi ba bế: “Ba ôm con.”
Ninh Viễn Hàng nghe thấy vậy, cánh tay mạnh mẽ luồn dưới nách cô con gái nhỏ, nhẹ nhàng bế cô bé lên, còn giơ lên cao.
Đột nhiên bay lên khiến Tiểu Tại Tại sợ hãi hét lên một tiếng, tay nhỏ vội vàng nắm lấy một chút, đôi chân cũn cỡn đạp trên không, ngay sau đó lại vui vẻ không ngừng cười khanh khách.
Thấy con gái cười vui vẻ, Ninh Viễn Hàng nổi lên hứng thú lại ném một chút, chọc cho cô bé vui không thôi.
Hai ba con đang chơi đùa hào hứng, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát đầy lo lắng: “Chú là ai? Mau thả em gái tôi xuống!”
Anh vừa quay đầu lại nhìn, thì thấy ba anh em nhà họ Ninh không biết đã chạy ra từ lúc nào, chắc hẳn chúng nghe thấy giọng của em gái mình nên mới chạy ra xem xét tình huống.
Sau lưng ba người còn có Trần Đại Xuyên, người đến đưa sổ chấm công cộng thêm giúp đỡ trông bọn trẻ như thường lệ.
Người vừa hét lên với Ninh Viễn Hàng là Ninh Hiên.
Hai đứa nhóc khác và một người lớn đều không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn đối phương đầy kích động.
Rõ ràng họ đã nhận ra người vừa tới là ai.
Chỉ có Ninh Hiên đứa bé ngốc kia còn ngu ngơ vẫn chưa nhận ra ba mình.
Gân xanh trên góc trán của Ninh Viễn Hàng khẽ giật, không nhịn được cười mắng: “Thằng nhóc thối, ngay cả ba con mà cũng không nhận ra à?”
Thái độ của anh đối với con trai hoàn toàn khác hẳn với con gái.
Ninh Hiên không để ý cho lắm, lúc này vẻ mặt cậu bé kinh ngạc vây quanh Ninh Viễn Hàng hết nhìn trái lại nhìn phải, một lúc lâu sau cuối cùng mới chắc chắn: “Còn đúng là ba con thật, au ui!”
Cậu bé vừa dứt lời, trên đầu đã ăn một cái tát.
Ninh Viễn Hàng không hề dùng sức chỉ khẽ chạm một chút, ai ngờ đứa con trai này lại phản ứng lớn như vậy, làm như anh đã làm gì nó rồi ấy.
“...”
Thằng nhóc này cũng thật lắm trò mà.
Bây giờ Tiểu Tại Tại không thấy rõ mặt nhưng không biết anh ba mình đang giả bộ, thấy ba đánh anh ấy còn kêu lên thảm thiết như vậy, cho rằng chắc chắn rất đau.
Cô bé vội vàng ôm lấy cánh tay của ba rồi không vui bĩu môi nói: “Không được đánh anh trai.”
Cô nhóc cũng rất biết bảo vệ anh mà.
Con gái đều đã lên tiếng rồi, Ninh Viễn Hàng còn có thể làm gì được nữa đây?
Tất nhiên lập tức mềm mỏng nhận sai xin lỗi: “Được, được, được, không đánh anh nữa, là ba sai rồi, đánh người là không đúng, ba nhận sự phê bình của đồng chí nhỏ Tại Tại.”
Tiểu Tại Tại banh khuôn mặt nhỏ tự cho là rất nghiêm túc, nhưng thật ra cực kỳ đáng yêu khen ngợi gật đầu: “Biết sai thì sửa, ba là đứa bé ngoan.”
“Ồ, Tại Tai còn biết nói thành ngữ cơ đấy.” Trần Đại Xuyên ở bên cạnh xem trò vui, không khỏi cất tiếng trêu chọc một câu.
Cô bé không biết người lớn đang đùa mình cảm thấy rất kiêu hãnh ưỡn ngực, còn không quên tranh công giúp ‘thầy giáo’: “Anh...anh hai dạy đó.”
Cô bé có tận ba người anh cơ, nếu chỉ nói anh trai thì ba sẽ không biết là ai, cho nên Tiểu Tại Tại rất thông minh sửa miệng.
Ninh Viễn Hàng tiện đà khen con trai thứ hai một câu, ngay sau đó lại khen cậu con cả ngay cả đứa thứ ba cũng không quên.
Ba đứa trẻ được khen ngợi, cho dù Ninh Hàn là đứa thành thục nhất nhưng cũng không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Anh Ninh, nếu anh trở về rồi vậy em đi trước đây.”
Thấy cả gia đình họ vui vẻ hòa thuận, Trần Đại Xuyên cũng biết điều nói lời tạm biệt, không quấy rầy họ đoàn tụ nữa.
Ninh Viễn Hàng cũng thật sự trân trọng thời gian đoàn tụ, muốn ở cùng với các con lâu hơn một chút nên không giữ lại, khách sáo tiến anh ta, sau đó dẫn bọn trẻ vào nhà.