"Không phải chứ?!" Giang Miên Miên cả kinh, vội vàng nhìn góc dưới bên trái, không ngờ đúng thật là như vậy.
Chuyện này không được, cô vẫn cần phải dùng đến công cụ thăm dò để săn bắt nữa!
Cái hệ thống gian thương bủn xỉn này, cô nhọc nhằn khổ sở học hết một quyển sách mới chỉ cho thời gian sử dụng là ba phút, quá xấu xa rồi!
Nghe được những lời ở trong lòng cô, hệ thống cũng nói ở trong lòng còn không phải là bởi vì cô quá lười biếng à, không chặn mệnh mạch cô căn bản sẽ không nỗ lực trở thành học bá.
Nhưng ngoài miệng vẫn ân cần nói: "Ký chủ có thể học tập ở bên trong hệ thống, như vậy cũng sẽ không làm lỡ thời gian ngủ nghê của cô."
Giang Miên Miên hừ hừ một tiếng: "Lúc đi học ta sẽ tự học."
Cô mới không thèm dùng thời gian ngủ nghỉ để học hành đấy!
Dù sao giáo trình lớp 4 cũng dễ tự cô xem một lượt đã biết làm rồi.
Nghe vậy, hệ thống cũng không o ép quá mức, dẫu sao mười mấy năm tập thành thuộc tính học tra cũng không phải là một sớm một chiều liền có thể xóa bỏ đi được.
Vì thời gian sử dụng công cụ thăm dò nên thời gian lên lớp ngày hôm sau đã bắt đầu len lén tự học rồi.
Buổi chiều trên đường đi học về, xuất phát từ cảm giác nguy hiểm nên mở miệng hỏi cha cô: "Cha, số tiền mà lần trước gia đình chúng ta bán lương thực có được sắp tiêu hết rồi có đúng không?" Giang Miên Miên hỏi.
Giang Trường Hải đang định gật đầu lại nghĩ đến lời nói của vợ liền úp úp mở mở ừm một tiếng: "Vẫn còn lại một chút."
Giang Miên Miên nghe vậy thì lại càng có cảm giác cấp bách, xem ra thật sự cần phải đem giáo trình của lớp 4 học cho xong trước dự tính rồi.
Nhưng mà vì mai sau ngày nào cũng có thể được ăn thịt và lương thực tinh cô vẫn để hệ thống bật công cụ thăm dò để tìm hang chuột.
Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là mấy hang chuột dò được đều không có được bao nhiêu lương thực.
May mắn là vào lúc sắp sửa phải vào thôn thì một mảnh ánh sáng màu vàng chói xuất hiện, Giang Miên Miên hiện lên một nụ cười hài lòng: Vật nhỏ, cuối cùng cũng để chị tìm được mấy đứa rồi.
Giang Miên Miên chỉ về phía hang chuột, đè nén sự hưng phấn: "Cha, có chuột lớn."
"Chuột lớn?" Giang Trường Hải vừa nghe được có chuột, đôi mắt liền bắt đầu ứa ra ánh sáng, lần đào hang chuột trước cũng giúp cho ông kiếm được không ít, hiện tại vừa nghe thấy có chuột đó chính là lương thực đó.
Giang Miên Miên mở công cụ thăm dò ra chỉ phương hướng cho Giang Trường Hải, Giang Trường Hải đi theo đầu ngón tay của Giang Miên Miên tìm thấy được hang chuột.
Dọn những thứ bên cạnh hang chuột ra, ông nhìn thấy một miệng hang, sau khi nhớ kỹ vị trí lại bắt đầu che lại.
Sau đó quay người lại vui cười hớn hở nhìn Giang Miên Miên nói: "Ay da, con gái lớn của cha ơi, con đúng thật là tiểu phúc tinh của cha mà. Đợi đến lúc bán lương thực lấy được tiền cha sẽ mua cho con một cái bánh bao thịt lớn."
Giang Miên Miên nuốt nước miếng, chỉ vào hang chuột, đầy lòng tin tưởng nói: "Cha, con chuột vừa rồi còn mập mạp hơn cả con chuột mà lần trước chúng ta nhìn thấy nữa, chắc chắn trong hang của chúng sẽ càng có nhiều lương thực hơn."
Giang Trường Hải lại nhìn hang chuột một cái, thấy bản thân đã che giấu hang rất kín kẽ, người bình thường không thể phát hiện được thì mới nắm tay Giang Miên Miên đi về: "Con gái, con cứ yên tâm, đợi đến trời tối không có người cha lại đến để đào lương thực, làm giống như lần trước vậy."
Thế là tối hôm đó, một nhà ba người lại sài tới chiêu cũ, sau khi móc lương thực ra lại len lén cất giấu đi.
Mà lương thực được đào ra được ở lần này còn nhiều hơn so với lần trước, ước chừng khoảng hơn 300 cân thật là khiến cho ba người vui mừng như điên.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giang Trường Hải lại lén lút liên hệ ông Ngưu ra ngoài, dù sao ông cũng không sợ sự quở trách ngoài miệng. Đọc t𝙧u𝔂ện tại ﹍ T 𝙧 ù m T 𝙧 u 𝔂 ệ n﹒Vn ﹍
Có người lần trước đã có mua lương thực ở chỗ ông thấy ông lại đến nữa cũng đều chủ động qua chỗ ông mua lương thực, chẳng mấy chốc mà hơn một trăm cân lương thực đã được bán sạch bách.
Lần này ông đã có kinh nghiệm nên không giống như lần trước là đưa phiếu gì thì lấy phiếu ấy mà là cố ý nhận thêm mấy tấm phiếu sữa.