Vậy nên vì để không bị đói bụng, Giang Trường Hải vẫn quyết định vất vả mấy ngày. Đợi đến khi gặt lương thực xong, ông lại nghỉ bù tất cả sự mệt nhọc trong khoảng thời gian này.
Mấy ngày nay Giang Trường Hải vẫn luôn đi làm việc đúng giờ, mặc dù trong lúc làm vẫn sẽ lười biếng một chút, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Ngay cả Trương Quế Hoa vẫn luôn ghét bỏ con trai lớn mấy ngày nay nhìn thấy ông cũng không keo kiệt mà nở nụ cười. Giang Trường Hải đã bao giờ được nhận đãi ngộ này, suýt chút nữa thì để mẹ ông cười đến phát cáu.
Ban đêm, Giang Trường Hải mệt mỏi nằm trên giường, thở dài oán trách với vợ: "Ai, vợ à, mấy ngày nay anh mệt sắp chết. Cuối cùng cũng đã gặt gấp xong, ngày mai anh phải đi muộn một chút, anh muốn ở nhà ngủ thêm một lát."
"Ba nó à, em cũng mệt. Hai ngày này em cũng đen đi rồi." Tô Uyển Ngọc giơ cánh tay vẫn trắng nõn như trước lúc ẩn lúc hiện ra trước mặt Giang Trường Hải.
Ôi chao, còn không phải à. Khiến vợ anh cũng đen sạm đi rồi. Vậy ngày mai em đừng đi, hai chúng ta đều nghỉ ngơi cho thật tốt." Giang Trường Hải nắm lấy tay Tô Uyển Ngọc, ghé lại gần hôn lên miệng một cái, cười hì hì đáp.
"Ba nó, em đều nghe anh hết." Tô Uyển Ngọc cười.
Giang Miên Miên đau khổ ngồi trước bàn nghe cha mẹ ở bên kia phát cẩu lương. Cô quay lại nhìn cha mẹ mình đang nằm trên giường, tràn đầy hi vọng nói: "Cha, cha xem mấy hôm nay con đi học cũng đen sạm đi rồi. Ngày mai con có thể nghỉ ngơi ở nhà không?"
"Thật sao, con gái, đến đây cho cha xem xem chỗ nào đen rồi?" Giang Trường Hải nghe xong vội vàng ngồi xuống, đau lòng nhìn Giang Miên Miên hỏi.
Giang Miên Miên chỉ lung tung trên mặt mình một chút, chớp chớp đôi mắt to nhìn Giang Trường Hải đầy mong đợi.
Tô Uyển Ngọc đứng dậy, đưa tay chỉ lên trán Giang Miên Miên một cái, dùng dáng vẻ mẹ biết con đang có chủ ý xấu xa gì để nhìn cô: "Con gái, con là người phải thi trung học, cũng đâu thể ba ngày bắt cá, hai ngày thu lưới."
"Đúng, mẹ con nói rất đúng."
Giang Miên Miên nhìn Giang Trường Hải kiên quyết đứng về phía Tô Uyển Ngọc, mặt không thay đổi xoay người lại, tiếp tục làm bài tập của mình.
Ngày hôm sau, đến giờ bắt đầu làm việc. Trương Quế Hoa nhìn Giang Trường Hải đưa Giang Miên Miên đi học quay về, một lúc lâu mà vẫn chưa đi ra, bèn nghi hoặc đi đến gõ cửa hỏi: "Trường Hải, làm gì vậy, đến giờ đi làm rồi."
"Mẹ, hôm nay con không được khỏe, muộn một chút mới đi." Âm thanh mơ hồ của Giang Trường Hải từ trong nhà truyền ra.
Trương Quế Hoa vừa nhìn là biết chứng làm biếng của con trai lại tái phát, bà ta hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng hỏi: "Con dâu cả đâu, sao cô ta còn chưa ra?"
"Uyển Ngọc cũng không được khỏe, con ở nhà chăm sóc cô ấy, lát nữa con sẽ đi."
"Một lúc nữa phải đi nhanh lên đấy, nếu con không đi xem mẹ về nhà có đánh con không?"
Trương Quế Hoa thấy thời gian không còn sớm nữa, nếu còn không đi thì bà ta sẽ đến muộn, bỏ lại một câu ác độc rồi rời đi.
Trương Quế Hoa làm việc đến gần mười giờ Giang Trường Hải mới chậm rãi ung dung đi đến. Buổi chiều không đến bốn giờ, ông lại lấy cớ đi đón Giang Miên Miên chuồn sớm khiến Trương Quế Hoa tức giận đến mức mắng cả một buổi chiều.
Vừa tan làm, Trương Quế Hoa liền tức giận đùng đùng về nhà, thấy Giang Trường Hải đang ngồi như đại gia ở trên giường, bà ta đi đến đánh thật mạnh lên lưng Giang Trường Hải mắng: "Thằng ranh con kia, vừa mới đi làm nghiêm chỉnh được hai ngày lại bắt đầu lười biếng rồi đúng không? Có phải cuối năm con không muốn được chia lương thực nữa không?"
"Mẹ, mấy ngày nay con không được khỏe, không có khẩu vị gì. Dù sao cũng không ăn được bao nhiêu lương thực, con kiếm được bấy nhiêu công điểm là đủ rồi." Giang Trường Hải nói một cách không hề để tâm.