"Tới rồi à, nói chứ mấy ngày nay cậu chăm đến đây thật, lại đổi thịt rừng nữa à?" Ông Ngưu thuần thục lấy cân từ dưới đáy bàn lên, "Thịt rừng trên núi của mấy cậu không tệ đâu, nếu còn thì nhớ đổi cho tôi đấy."
Giang Trường Hải cười cười, len lén đưa một chồng phiếu thật dày tới, "Trên núi rất nguy hiểm, khi khác lại bàn sau. Anh xem mấy cái này thử, đổi thành tiền hết cho tôi. Ra giá sảng khoái chút nhé, mấy cái phiếu này không dễ kiếm đâu."
Ông Ngưu trợn trừng mắt, vội đưa cân qua đè lại đống vé, sợ bị người khác nhìn thấy, "Cái thằng này, lấy đồ đâu ra mà đổi được nhiều vé vậy. Đừng nói là lừa người, ăn trộm đó nha, muốn ăn đạn à!"
Có lần bên trên kiểm tra nghiêm ngặt, suýt chút nữa ông ấy đã bị bắt vì đầu cơ trục lợi.
May mắn là ông ấy chạy nhanh, cũng rất lanh lợi nên thoát được.
Cho nên dù bây giờ không kiểm tra nghiêm ngặt thì ông ấy vẫn rất cẩn thận, chỉ làm ăn với người quen, tháng ngày trôi qua cũng khá tốt.
Giang Trường Hải nhún vai, "Tôi buôn bán lương thiện mà, đừng có sợ, nếu là trộm thì tôi tìm anh làm gì?"
Biết ông mặc dù hỗn láo nhưng bản tính vốn không xấu, ông Ngưu dần thả lỏng, cẩn thận đếm, "Ừm, thế đổi cho cậu ba đồng có được không? Mặc dù dạo này phiếu thịt với phiếu sữa khá hiếm nhưng không phải nhà nào cũng cần dùng mà, đúng chứ?"
"Được." Giang Trường Hải không tham lam, cảm thấy mình không lỗ thì quay đầu đến nơi mua bán mua vải.
Kết quả mới đi mấy bước thì thấy một ông cụ mặc áo đen, cõng một cái gùi, bên trên phủ vải trắng kín mít, khi lại gần có thể ngửi thấy mùi hơi tanh.
Là thịt heo!
Hai mắt Giang Trường Hải sáng lên, lập tức lại gần hỏi thử. Người nọ bảo rằng nửa ký thịt bán năm hào, ông kích động đến nổi suýt nữa là hét lên: "Cho tôi xem trước đã."
Vén vải trắng lên, thịt vẫn còn đỏ hỏn, đúng thật là thịt heo.
Mặc dù là phần thừa thôi nhưng cũng lời lắm rồi, còn không cần phiếu thịt nữa chứ, nhất định phải mua hẳn một ký!
Ông liếm liếm môi, mua một ký thịt heo về, lại tiêu hai đồng mua xương heo lớn, gói kỹ trong túi để vào xe.
Hiện tại chỉ cần đặt mua quần áo mới cho vợ ông nữa thôi.
Đến Cung tiêu xã, có một người bán hàng thắt bím đang bận rộn cúi người dọn đồ dưới đất.
Giang Trường Hải lại gần cười hỏi, "Cô gái, tôi mua vải, chỗ cô có bán loại vải gì?"
Người bán hàng là một cô gái tuổi khá nhỏ, dáng dấp không tệ, thái độ cũng tốt, chỉ về phía sau: "Ầy, anh có thể dùng loại vải này may quần áo, năm hào một thước, không đắt lắm. Nếu may thành quần áo thì cũng khá rẻ, ba đồng một bộ."
Giang Trường Hải nhìn sang bên cạnh thấy có vài bộ quần áo chỉnh tề xếp đó, kiểu dáng mới mẻ, màu sắc cũng tươi sáng hơn đống vải vóc kia, "Cô gái, mấy bộ quần áo này giá bao nhiêu?"
Nếu vợ và con gái ông mặc vào thì chắc chắn rất đẹp.
Người bán hàng tính toán một hồi rồi đáp, "Bộ này làm từ sợi tổng hợp, một bộ hết mười lăm đồng. Hôm nay hàng mới tới nên thừa ba bộ, lúc sáng bán được hẳn bốn bộ, cực kỳ đắt khách."
Có những cô gái trong thành phố sẽ không thiếu tiền, vì muốn ăn mặc hợp mốt nên cũng cắn răng mua lấy.
Giang Trường Hải nghe mà líu lưỡi: Con mẹ nó, người trên thành phố đúng là có tiền thật, một bộ quần áo này bằng mười ký thịt heo rồi!
Phải biết là hơn một trăm ký lương thực của ông bán được có mười lăm đồng thôi đó!. Thách thá𝘯h tìm được [ TrUmTru yệ𝘯.v𝘯 ]
Người bán hàng cũng không bất ngờ với phản ứng của ông, chỉ vào mấy bộ đồ may sẵn khác: "Loại này thì rẻ hơn, một bộ sáu đồng."
Cô gái nói chuyện như đang hàn huyên đôi chuyện: "Mấy bộ đồ may sẵn này đều rất tốt. Nhưng chất đống trong góc nên không dễ bán, màu nhuộm cũng không đẹp lắm, cứ loang lổ thế này. Người trên trấn đều ghét bỏ chẳng muốn mua. Ài, không có phiếu vải thì bán không được, đành chất đó cho bụi bám thôi."