Giang Miên Miên:???
Cô có chút không thể tin tưởng mà mở to hai mắt, chẳng lẽ Úc Thừa là đang mong mỏi cô khen ngợi sao?
Thấy cô chỉ ngơ ngác ngây người nhìn chằm chằm bản thân mình, không giống bộ dáng thông minh cơ trí khi ở bên cạnh chú Giang, Úc Thừa dùng ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy hai bên bầu má của cô rồi hỏi: "Vì sao lại không khen anh giỏi?"
Cậu đã sớm muốn làm như vậy rồi, bóp như này quả nhiên có cảm giác còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.
Mịn mịn mềm mềm, cứ như đậu hũ non vậy, cậu cũng không dám dùng sức bóp.
"Dính hại dính hại, bùn thật dính hại!" Giang Miên Miên miệng bị bóp má miệng nói không rõ mà hô ầm ĩ, "Bùn mau buông tay nha."
A a a, thằng nhóc thối này!
Úc Thừa chuyển từ bóp sang xoa nắn: "Ai giỏi, nói rõ ràng."
Giang Miên Miên sau khi cố gắng đẩy tay Úc Thừa ra mà không có kết quả, chỉ có thể khuất phục trước sức mạnh: "Anh Úc Thừa giỏi nhất, anh Úc Thừa giỏi vô địch thiên hạ không ai sánh bằng!"
"Ngoan." Úc Thừa đến lúc này mới thỏa mãn buông tay ra khỏi má Giang Miên Miên.
Ngoan em gái anh ấy!
Sau khi lấy lại tự do, Giang Miên Miên hung dữ trừng mắt nhìn cậu, vừa muốn nhảy xuống khỏi người cậu nhưng lại bị Úc Thừa ôm chặt: "Được rồi, anh không trêu em nữa đâu."
Giang Miên Miên nghe được lập tức lại trợn mắt lườm một cái, im lặng khiển trách cậu: anh còn biết đây là đang trêu người ta à!
Nhưng Giang Trường Hải không biết, ông cầm trên tay một xấp tiền thật dày sau khi bán xong hạt dưa, vui mừng cười không khép được miệng.
Chỉ mới mất tầm mười phút, đã bán hết hai chục cân hạt dưa rồi, tiền này thật sự là quá dễ kiếm.
Dù vậy nhưng gió lạnh buổi tối thổi qua thật khiến người ta thấy lạnh cóng cả người, ngày mai tốt hơn là không cho con gái ông đi cùng bọn họ bán hạt dưa nữa.
Con gái yêu kiều yếu ớt như thế, nên ở trong phòng sưởi ấm rồi sưởi ấm, buổi tối ngày mai thì để cô tại chỗ ông Trịnh chờ bọn ông vậy.
"Đi nào, chúng ta cùng về nhà thôi!"
Cùng lúc đó, sau khi cơm nước xong xuôi, Tôn Lệ Hà hùng hùng hổ hổ mà từ nhà mẹ đẻ chạy về nhà họ Giang, vừa mới vào đến cửa sân đã mở miệng lớn tiếng gào lên: "Mẹ, mẹ có biết anh cả ở bên ngoài làm cái gì không?"
Bà ta hôm nay về nhà ngoại, nghe được từ trong miệng người nhà mẹ đẻ một tin tức động trời —— anh cả vậy mà giấu diếm người trong nhà đi bán bông!!
Cô đã bảo cả nhà anh cả có chỗ không bình thường, ngày nào cũng chạy ra ngoài, khi trở về thì lại thường mua đồ, hôm thì mua giày da, hôm lại mua quần áo.
Hóa ra anh ấy thế mà giấu diếm người trong nhà vụng trộm làm buôn bán!
Trương Quế Hoa đang ở trong sân cho gà ăn, thuận miệng trả lời: "Nó thì có thể làm gì? Còn không phải chỉ là lượn lờ xung quanh, chơi bời lêu lổng à."
Tôn Lệ Hà tiến tới, giọng điệu nghiêm túc nói: "Anh cả đang ở bên ngoài làm buôn bán!"
Bên cạnh nhà chính, Tô Uyển Ngọc lập tức liền giật mình: thôi xong, vợ anh ba làm sao lại biết được chuyện này?!
Trương Quế Hoa nghe xong lời này, liền giật thót mình.
Con cả làm sao dám làm việc này? Buôn bán mà bị bắt được thì sẽ phải bị nhốt vào tù.
Sau đó bà ta lại cảm thấy Tôn Lệ Hà đang nói láo, thế là nhìn chằm chằm Tôn Lệ Hà với một đôi mắt hoài nghi, gặng hỏi: "Con dâu, làm sao con biết được?"
"Là chị dâu-vợ anh hai con tận mắt thấy anh cả đi trong làng bán bông, con không lừa mẹ đâu, mẹ tùy tiện đi tìm người hỏi thăm một chút liền biết là thật hay giả." Tôn Lệ Hà còn thiếu chút giơ tay lên thề.
Thấy cô ta không giống như đang nói láo, Trương Quế Hoa lập tức cũng có chút mà hoảng hồn: "Ông nó à, phải làm sao bây giờ đây? Thằng cả nó sẽ không bị bắt đi ngồi tù chứ?"
Giang Đại Sơn buông tẩu thuốc xuống, nhẹ liếc ánh mắt cảnh cáo qua Tôn Lệ Hà đang có vẻ mặt tức tối: "Việc này cha mẹ đã biết, con đừng có mà ra ngoài nói lung tung, chờ thằng cả trở về, chúng ta sẽ hỏi nó."
Anh cả giấu người trong nhà đi làm buôn bán như vậy, chỉ một câu "Sẽ hỏi" là xong chuyện rồi ư?