Không phải ông không nỡ xài tiền, mà là cô vợ và con gái ông đều gọi thịt cả rồi, ăn thịt không thì sẽ ngán lắm.
Dạo này thịt và món ăn chất lượng rất là hiếm. Cả năm món mang lên, bốn người ăn không ngừng, ăn xong một bữa mà bụng no căng.
Úc Thừa ăn hẳn bốn bát cơm, còn nhiều hơn Giang Trường Hải một bát.
Tô Uyển Ngọc ôm bụng thỏa mãn, cảm thán: "Cả đời em không có nguyện vọng nào khác, chỉ cần được ăn thịt như vậy là đủ rồi."
Giang Miên Miên gật đầu đồng tình, cô cũng chỉ muốn làm một cô bé lười vừa được ăn nhà lại giàu thôi.
"Vợ à, mai chúng ta lại đến ăn tiếp." Giang Trường Hải có số tiền lớn trong tay nên ăn nói rất sảng khoái.
Tô Uyển Ngọc vui mừng gật đầu, kết quả lúc trả tiền thấy một bữa cơm như vậy hết ba đồng, nhiêu đó đủ mua mấy ký thịt heo đó.
Chồng mình kiếm được tám chục đồng, cũng chỉ đủ ăn hai mươi mấy lần mà thôi!
Thế là lập tức sửa lời: "Vẫn nên cách vài ngày ăn một lần đi, em lười đi lắm. Thỉnh thoảng anh lại mang bánh bao thịt để em ăn mặn là được rồi."
Thật ra bà muốn nói mình tự mua thịt về còn lời hơn.
Nhưng nếu nhóm lửa trong nhà thì sẽ có khói bốc lên. Mũi dân trong thôn còn thính hơn cả chó, chỉ có tí mùi thịt cũng ngửi được.
Cơm nước xong xuôi, trời vẫn chưa tối hẳn.
Giang Trường Hải cảm thấy khó có hôm người một nhà cùng nhau ra ngoài, thế là dẫn họ tới cung tiêu xã.
"Vợ à, anh thấy tay em giặt quần áo bị ăn da tay, chúng ta tới cung tiêu xã mua kem bảo vệ da cho em đi, về nhà em nhớ bôi thường xuyên đấy." Giang Trường Hải sờ tay Tô Uyển Ngọc, cực kỳ xót thương.
Mặc dù Tô Uyển Ngọc không muốn làm việc, nhưng nhà mình có quần áo ba người, bà đâu thể để đó không giặt được.
Mà giặt quần áo giữa mùa đông, ngâm tay trong nước về lâu thì da tay sẽ không chịu nổi.
Hai hôm trước Giang Trường Hải sờ tay vợ mình, phát hiện không còn bóng loáng như trước, khi ấy ông rất đau lòng.
Tô Uyển Ngọc cong cong mi mắt nhìn ông nói: "Cha nó, anh đối xử với em thật tốt. Hay mua cả son môi cho em với, lúc trước mua dùng nhanh hết quá."
"Được, mua! Em muốn mua gì anh cũng mua cho em." Gương mặt Giang Trường Hải tràn ngập sự cưng chiều.
Giang Miên Miên đi sau hai người chà xát hai tay, nhỏ giọng nói với Úc Thừa: "Anh Úc, cha mẹ em là vậy đấy, anh cứ giả vờ không nghe không thấy là được."
Thấy cô nhóc giả vờ như người lớn giải thích với mình, Úc Thừa chợt thấy buồn cười.
Cậu đưa tay xoa đầu Giang Miên Miên, nói: "Anh cảm thấy cha mẹ em như vậy rất tốt mà. Có cha mẹ thương nhau là may mắn lắm, em phải quý trọng, hiểu không?"
Cậu không dùng súc, nhưng mùa đông khô hanh, tóc của Giang Miên Miên lại dễ tĩnh điện, mới xoa hai cái đã bay lên trời.
"Không cho xoa đầu em!"
Giang Miên Miên vội vuốt lại quả đầu xù xù, nhưng Úc Thừa vẫn cứ nở nụ cười không nghiêm túc nhìn cô: "Ha ha... Em như vậy y hệt bà điên ấy."
Đây là lần đầu tiên Giang Miên Miên thấy cậu vui vẻ như vậy, bình thường toàn nghiêm mặt lạnh lùng, nhưng bây giờ cười lên mới là đẹp nhất.
Cho nên Giang Miên Miên chỉ trừng mắt liếc cậu một cái rồi thôi, vội vàng đuổi theo cha mẹ mình.
Úc Thừa chậm rãi ung dung đi sau lưng cô, khóe miệng còn vương ý cười, nóng nảy đọng lại trong lòng cũng tan biến.
Đến cung tiêu xã, người bán hàng nhìn thấy Giang Trường Hải dẫn vợ con tới, định chào hỏi thì thấy Úc Thừa đi đằng sau.
Cô gái có hơi giật mình quan sát Úc Thừa, thiếu niên này trông đẹp quá.