Úc Thừa hơi nhíu mày: "Chúng ta về tìm anh chị của em lập đội ném tuyệt, nhiều người chơi mới vui."
Giang Miên Miên nghe xong, lập tức thấy hứng thú: "Ném tuyết hả? Được, vậy chúng ta mau về thôi."
Chiêu Đệ đang quét tuyết trong sân, thấy hai người mang gậy đánh về, lập tức chạy lại: "Anh cả, chị ba, hai người mới đi chơi trò gì đó?"
Cô bé vui vẻ mặc áo bông Giang Miên Miên cho, trong lòng càng thích người chị gái này hơn.
Đương nhiên cô bé cũng rất thích anh cả cực kỳ đẹp trai này.
Giang Miên Miên hớn hở: "Bọn chị ra ngoài trượt tuyết. Mấy anh mấy chị đâu cả rồi? Chúng ta cùng nhau chơi ném tuyết đi."
"Họ ở bên ngoài á, hai người chờ chút, em đi gọi họ vê." Chiêu Đệ nói rồi định chạy ra ngoài.
Úc Thừa lại nói: "Anh chị đi với em, chơi bên ngoài luôn."
Sân nhà họ Giang nhỏ quá không chơi được, đánh nhau còn dễ bị đụng vào cửa sổ.
Ba người đi ra một lát thì nhìn thấy hai anh em Chí Văn, Chí Võ, còn có mấy người bạn nhỏ của họ.
"Tổng cộng mười một người, sao chia đội được giờ?"
Đám nhóc đồng loạt nhìn về phía Úc Thừa chờ cậu quyết định.
Bởi vì cậu lớn tuổi nhất đám, lại còn tới từ thành phố, nghiễm nhiên trở thành ông vua con.
"Chị ba, anh cả, em muốn chung đội với anh chị." Chiêu Đệ chạy lại gần hai người, khuôn mặt chờ mong nhỏ giọng nói.
"Không được. Con gái với con gái một đội, con trai với con trai một đội." Chí Văn lớn tiếng phản bác.
Úc Thừa vừa cao vừa lớn, nếu chung đội với cậu chắc chắn sẽ thắng.
Úc Thừa lại thản nhiên nói: "Mấy đứa muốn chung đội với ai cũng được, anh với Miên Miên sẽ chung đội."
Từ nhỏ cậu đã không thích chơi với con gái, cảm thấy họ thật phiền.
Nhưng Giang Miên Miên lại khác, cô là người có ơn cứu mạng cậu.
"Ồ." Chiêu Đệ hơi buồn, đi tìm người khác lập thành đội.
Không lâu sau, đám nhỏ đã chia đội xong, đều là đội hai hoặc ba người.
Theo nhịp hô của Úc Thừa, bóng tuyết bay rợp trời.
Úc Thừa nặn một quả bóng tuyết thật to, ném chuẩn xác vào đầu Giang Chí Văn.
Giang Chí Văn oa oa kêu lớn, giãy người hất tuyết xuống cứ như thần nhảy, làm Giang Miên Miên nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Không lâu sau, đối phương bắt đầu phản công. May mà Úc Thừa nhanh nhẹn, tốc độ né tránh cực kỳ nhanh.
Chẳng những thế, cậu lại tấn công vừa nhanh vừa chuẩn, tựa như bách phát bách trúng.
Đối phương không làm gì anh được, đành phải đổi mục tiêu qua Giang Miên Miên chung đội với anh.
Giang Miên Miên cũng phản ứng rất nhanh, nhưng né được một người không né được nhiều người. Mắt thấy tuyết sắp bay vào mặt mình, cô vội vàng dùng tay che mặt lại.
Quên nói không được ném vào mặt mất tiêu!
Nhưng không có cơn lạnh buốt của băng tuyết như cô nghĩ, bởi vì Úc Thừa đã chắn trước mặt cô, đồng thời còn trở tay ném một cú vào mắt đối phương.
Ngầu ghê!
Nói thật lúc này khi được một cậu nhóc mười hai tuổi bảo vệ, Giang Miên Miên vẫn rất cảm động, hình như mình gọi một tiếng anh trai cũng chẳng thiệt lắm.
Úc Thừa không đánh con gái chỉ đánh con trai. Đám con trai nhanh chóng bị cậu đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Nhóm con gái thấy cậu không đánh mình, dần dần tự đi theo Úc Thừa đánh nhóm con trai. truyện tiên hiệp hay
Nhóm con trai không cầm cự được lâu, vội giơ tay xin hàng.
Giang Miên Miên được Úc Thừa bảo vệ, không những không bị tuyết ném trúng mà còn chơi cực kỳ vui.
Đám nhóc con chơi bên ngoài cả một buổi sáng, bụng đã đói xẹp lép từ lâu. Lúc trưa ăn cơm càng hăng hơn.
Trương Quế Hoa nhìn Giang Miên Miên và Úc Thừa hết ăn một bát lại một bát, đau lòng cực kỳ.
Nhưng bà ta chẳng quản được Giang Miên Miên. Còn Úc Thừa lại là khách đến từ thành phố, bà ta đâu thể cản cậu lại không cho ăn nữa đâu.