Editor: HannahMột bên khác, sau khi Lâm Tuệ với Thẩm Quốc Bân xem hết phim, thì hai người lại đi một chuyến đến cung tiêu xã.Ngày mai sẽ là thời gian hai người kết hôn, mặc dù chỉ là người hai gia đình ngồi ăn một bữa cơm, nhưng cũng phải chuẩn bị.
Bọn họ đi cùng tiêu xã mua ít thịt lợn với cá, còn đồ nhắm thì trong nhà đều có, không cần chuẩn bị.Thẩm Quốc Bân chạy xe đạp Đại Giang, coi như không đuổi kịp xe bò cũng không có việc gì.Mệt mỏi một ngày, lúc đi trên đường, Lâm Tuệ ngồi trên xe đạp ngủ thiếp đi.Cô ta lại mơ thấy chuyện đời trước, trong mơ, ngay từ đầu Lâm Đào nói cái gì cũng không chịu gả làm mẹ kế cho ba đứa trẻ khi tuổi còn quá trẻ.Về sau sao cô lại đồng ý?Là có một lần lúc Lâm Thường Hải đi dỡ hàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hàng trên xe rớt xuống, nện lên trên người Lâm Thường Hải.
Là Thẩm Quốc Bân cứu được Lâm Thường Hải, chẳng qua sau khi trải qua chuyện này, Lâm Thường Hải vẫn bị liệt một chân.Vốn bởi vì mệnh quan tài tử nên Lâm Đào không dễ gả đi, chân cha cô còn bị phế, bà mối trước kia muốn giới thiệu người đi bước thêm bước nữa cho cô cũng không dám tìm cô.Cụ thể mối quan hệ giữa Lâm Đào với Thẩm Quốc Bân tốt hơn như thế nào Lâm Tuệ cũng không hiểu rõ, bởi vì lúc đó trong lòng cô ta đều là Triệu Dược Tiến, chờ gả đến Triệu gia thì căn bản không chú ý tới Lâm Đào.Nghe mẹ cô ta nói giống như là Thẩm Quốc Bân biết rõ chân chú hai cô ta bị liệt, không sinh hoạt được như thường, nhưng vẫn chủ động theo đuổi Lâm Đào.Nghe ý của mẹ cô ta, giống như ngay từ đầu Lâm Đào còn không nguyện ý.
Mẹ cô ta vì chuyện này mắng Lâm Đào không ít, mắng cô làm mất mặt, vong ân phụ nghĩa, người khác cứu cha cô cũng không biết báo đáp, Lâm Đào còn nói cái gì mà ân cứu mạng thì phải báo đáp, nhưng không phải lấy loại phương thức này.Chẳng qua về sau vẫn gả cho Thẩm Quốc Bân, còn đưa Lâm Thường Hải cùng nhau theo quân.Lúc ấy Lâm Tuệ đã toại nguyện kết hôn với đối tượng là Triệu Dược Tiến, vì thế còn cười trên nỗi đau của người khác, cười Lâm Đào quả nhiên là quan tài tử, chính là xúi quẩy.Làm sao nghĩ đến sau này sẽ như thế.Chiếc xe đạp đụng phải một tảng đá, xóc nảy một chút, Lâm Tuệ bị xóc đến tỉnh, kêu một tiếng.Thẩm Quốc Bân quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, hỏi: "Tiểu Lâm, cô có sao không?""Không có việc gì, vừa rồi quá mệt mỏi nên không cẩn thận ngủ thiếp đi, gặp phải ác mộng." Lâm Tuệ lắc đầu, cười với Thẩm Quốc Bân .Thẩm Quốc Bân cũng không tán thành hành vi này của cô ta, xụ mặt nghiêm túc nói: "Cẩn thận một chút, ngủ trên xe đạp, cẩn thận không rơi xuống." Lâm Tuệ không yên lòng đáp lại, trong đầu lại nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, chuẩn xác mà nói là chuyện xảy ra đời trước.Vốn những chuyện cũ năm xưa kia, Lâm Tuệ đã có chút nhớ không rõ, sau khi sống lại trở về rất nhiều chuyện đều chỉ có thể nhớ đại khái.
Trải qua giấc mộng vừa rồi, cô ta mới nhớ lại, hôm nay chính là thời gian mà Thẩm Quốc Bân cứu chú hai cô ta.Nhưng bây giờ Thẩm Quốc Bân đi cùng với mình, vậy chẳng phải chú hai cô ta không ai cứu được sao?Làm sao bây giờ...Lâm Tuệ xoắn xuýt một lúc, nhưng rất nhanh đã thuyết phục chính mình.Chú hai cô ta luôn không thích cô ta, cô ta cần gì phải vì ông mà mạo hiểm như vậy chứ? Hơn nữa hiện tại cô ta có thể nói với Thẩm Quốc Bân như thế nào được? Coi như để Thẩm Quốc Bân cứu được chú hai cô ta, nhưng nếu Lâm Đào lại bởi vì chuyện này mà gả cho Thẩm Quốc Bân giống đời trước, vậy phải làm thế nào?Không được, tuyệt đối không được.Lâm Tuệ tàn nhẫn nghĩ, từ sau khi cô ta sống lại, mọi chuyện cần thiết đều xảy ra thay đổi, như vậy thì thuận theo tự nhiên đi, cô ta chỉ cần bản thân trôi qua tốt là được rồi.Người khác thế nào, thì mắc mớ gì đến cô ta!.