Editor: HannahChỉ đơn giản là như vậy thôi sao?Lâm Đào ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn Lý Thành Hề một cái.
Cô còn tưởng rằng anh ta cố ý ở lại là để tìm cô tính sổ chuyện này nữa cơ.
Nhưng mà, thoạt nhìn thì người con trai ở trước mặt này so với tên Triệu Dược Tiến kia làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất là trang phục trên người anh khá chỉnh tề, chiếc áo sơ mi đơn giản được phối kèm với chiếc quần màu xanh lục, cúc áo cũng đều cài kín lên đến tận cổ.
Tóc tai cũng không loạn xạ như tên Triệu lưu manh kia, thoạt nhìn cực kỳ giống với một người thư sinh nho nhã.
Không biết như thế nào, nhưng dường như trên người anh còn có cả vài phần chính khí.
Với loại chính khí khác người này, đã thành công làm cho Lâm Đào nguyện ý tin tưởng lời anh nói.
Cô lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm một hơi, trải qua chuyện như vậy, Lâm Đào chỉ có duy nhất một ý nghĩ là muốn sớm rời khỏi nơi này mà thôi.
Cô từ chối anh, nói: “Không cần, tôi có thể tự mình về được.
”Lý Thành Hề ngay lập tức tỏ vẻ: ”Không có việc gì đâu, tôi cũng đúng lúc đang muốn đi về.
”Anh đã nói như vậy rồi, thì Lâm Đào cũng không nói thêm gì nữa, cố gắng bước đi hai bước, vẫn còn may là chân cô không có nhũn ra hay tê vì căng thẳng, không đến mức làm cho cô phải mất mặt.
Muốn nói cô không sợ là giả, nhưng cô tin vào công lý, đúng chính là đúng, sai chính là sai, trước nay chưa từng có ngoại lệ.
Và chính bởi vì cô không sai cho nên cô mới giằng co với người khác.
Lý Thành Hề đã đem toàn bộ những biến hóa từ nãy đến giờ của Lâm Đào thu vào trong đáy mắt, anh ở trong quân đội tính ra thì cũng được bảy tám năm, làm đoàn trưởng cũng dẫn dắt không ít binh lính mới và cũ, đối với quan sát biểu cảm để nhìn rõ lòng người này có nói là khá thành thạo rồi.
Cô gái này rõ ràng là vô cùng sợ hãi, nhưng lại có gan giằng co với người ta, anh còn cảm thấy rất khâm phục lòng dũng cảm đó.
Kỳ thật là vừa nãy Giang Hoành có nói với anh là ông ấy sẽ đi theo xem tên Triệu Dược Tiến kia bị cô gái nhỏ đá vào hạ bộ như vậy thì có sao không, liệu có sinh ra vấn đề gì lớn hay không, còn bản thân anh thì đứng đợi ở đây một chút.
Là chính anh muốn đi đưa cô gái nhỏ này về.
Lý Thành Hề: “Cô không cần phải sợ, chuyện ngày hôm nay cũng không phải cô sai, sẽ không có ai trách mắng hay phạt gì cô đâu, cô thật sự can cảm lắm đấy.
Tôi xin đảm bảo rằng về sau trong xưởng khẳng định là sẽ không có ai dám vì chuyện này mà làm phiền đến cô đâu.
”Anh cho rằng Lâm Đào là công nhân của xưởng, sợ cô gái này trong lòng nảy sinh áp lực, ngày mai sẽ không dám tới xưởng để đi làm nữa, cho nên mới mở miệng ra để nói lời bảo đảm.
Tuy rằng Giang Hoành chưa nói gì cả, nhưng anh biết chú Giang là người thế nào, bởi vậy anh mới dám lấy cái này để cam đoan.
Lâm Đào ngước mắt lên nhìn thoáng qua Lý Thành Hề, bởi vì những lời nói chắc chắn này của anh làm cho ấn tượng của cô đối với anh càng tốt hơn một chút.
Anh thoạt nhìn là một người rất cao lớn, Lâm Đào ở Tương Thành cao hơn so với các cô gái khác hẳn một đoạn, nhưng khi đứng bên cạnh Lý Thành Hề lại chỉ cao tới bờ vai anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Đào có chút không được tự nhiên mà dời khỏi tầm mắt của anh, nhấp môi nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.
”Đổi lại là nụ cười tươi của Lý Thành Hề.
Hai người sát vai nhau, cùng hướng ra phía ngoài cửa mà bước đi, có không ít ánh mắt dò xét Lâm Đào, đều bởi vì sự náo loạn giữa Lâm Đào cùng với Triệu Dược Tiến khi nãy.
Lâm Đào biết bọn họ nhìn cô, nhưng cô không hề sợ bị bọn họ soi xét.
Cô vẫn thẳng lưng lên, cứ như vậy mà đi ra đường lớn.
“Cô tên gì?” Lý Thành Hề nhịn không được, hỏi một câu, phá tan bầu không khí im lặng.
Lâm Đào đáp: ”Lâm Đào, Lâm trong song mộc, Đào trong quả đào.
”“Lâm Đào?” Lý Thành Hề lặp lại một lần, sau đó nói: ”Tôi tên Lý Thành Hề, mộc tử Lý, trích ở trong câu đào lý không nói hạ từ thành hề, cô biết câu nói này chứ?”Lâm Đào vô tư ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Lý Thành Hề.
“Biết chứ, làm sao có thể không biết được.
Đào lý không nói hạ tự thành hề.
”: Nguyên văn là "Đào Lý bất ngôn, hạ tự thành hề" - 桃李不言, 下自 蹊Cả hai tên của bọn họ đều xuất phát từ câu này.
.