Lúc này hai người đã ly hôn, con gái không còn ở trong nhà của anh ta, Đinh Quế Mai cũng không kiêng nể người ta, không phải thù mới thù cũ cùng tính một lượt sao?Con rùa này không có con gái bảo vệ, Đinh Quế Mai đánh sảng khoái.
Bà dùng gậy cán bột chọc Tống Chiêm Cương: "Tống Chiêm Cương, hôm nay Đinh Quế Mai tôi đưa người đến đập nhà cậu, cậu có biết tại sao không?"Tống Chiêm Cương bị đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất, rơi mất mấy chiếc răng cửa, đau khiến cho anh ta trực tiếp nhổ ra.
Đương nhiên Đinh Quế Mai không cần anh ta trả lời, bà vừa đâm vừa trách mắng.
"Năm đó cậu và Khương Vân còn tốt lành, không chịu yêu đương đàng hoàng, cứ muốn làm chuyện thấp hèn!""Bỏ trốn thì bỏ trốn, còn lên công xã kiện tôi, buộc tôi phải cắt đứt quan hệ!""Kết hôn có con rồi, không đối xử tốt với vợ con, còn cấu kết với nhau!""Bây giờ cậu trở về thành phố có tiền đồ, muốn quăng bỏ vợ con!""Nếu không muốn sống với nó thì ly hôn hẳn hoi, lại muốn kín đáo đưa nó cho em trai cậu!""Tống Chiêm Cương, năm đó tôi không đánh cậu, cậu cho rằng tôi không dám sao? Hôm nay tôi đánh cậu, nếu cậu không chịu thua thì đến công xã tố cáo, bất cứ lúc nào tôi có thể lên tòa án với cậu!"Tống Chiêm Cương nhục nhã ngay cả thở dốc cũng lộ ra, cảm giác khuôn mặt đều bị đè trên mặt đất thật sự rất khó chịu, anh ta thật sự hối hận rồi, năm đó không nên đụng chạm sao chổi Khương Vân này!Khi đó, Đinh Quế Mai từng uy hiếp anh ta, nói: "Tống Chiêm Cương, cậu dựa vào việc con gái tôi thích cậu, cậu tự lo bản thân tốt cho tôi, nếu như một ngày nào đó nó không thích cậu nữa, chúng ta thù mới hận cũ hãy tính luôn một thể.
"Lúc đó anh ta cười nhạt dè bỉu nói câu: "Cô ấy thích tôi thì tôi cũng không có cách nào.
" Hay là cái gì ấy nhỉ?Đinh Quế Mai lại lười nhác thưởng thức diện mạo chật vật của anh ta, bà cắm một cây cán bột vào eo, quay lại hướng về phía Khương Vân hét: "Con gái ngu xuẩn, còn không đi vào lấy đồ cho tôi!"Khương Vân không thèm nhìn đống hỗn độn đầy sân và bộ dạng chật vật của Tống Chiêm Cương trên mặt đất, vội vã đi vào chăn và đệm của con và cô, quần áo vật dụng, đồ dùng hàng ngày, ngoài ra còn có lương thực.
Trịnh Tất Thần ở ngoài ngõ chứng kiến náo nhiệt, lại gọi một vài thanh niên tri thức đến giúp đỡ, Tống Chiêm Quốc kêu người anh họ của mình là Tống Chiêm Quân và một vài người trẻ tuổi đến giúp.
Tống Chiêm Quốc giúp cân lương thực, hét lên: "Mọi người nhìn này, tất cả đều dựa theo tính toán số lượng của ông Phúc, một lạng đều không cầm hơn.
"Đinh Quế Mai nhìn Khương Vân, quát lên: "Dọn ra ngoài sống ở đâu? Ngoài giường và đồ ăn ra, có gì để mà sống qua ngày!"Khương Vân nghe thanh âm mẹ thô bạo lại thân thiết gấp bội, tay chân ngày càng tê dại, rương gỗ đựng quần áo và đồ dùng hàng ngày, cái hòm mây mỏng, bát đũa ăn cơm! Vẫn luôn là cô nấu cơm, dao thái thức ăn, muôi múc thức ăn phải cầm đi, thức ăn mặn và tương là cô làm, dầu ăn, muối, tương, giấm, đều có công lao của cô, cầm đi một nửa, hành, gừng, tỏi, các loại cô đều lấy đi…Hễ là những thứ trong nhà không tính là chiếm dụng cô đều lấy đi, còn cái nào tính điểm chiếm dụng thì lấy một nửa.
Cô kêu lên, mấy người trẻ tuổi liền giúp kéo đồ đi, một chuyến đi ra ngoài sắp xếp lên xe.
Thực sự đã đập vỡ nhà trị giá bạc triệu, vậy mà cũng có không ít đồ.
Bà Tống đau khổ đến mức vỗ đùi và ngồi bệt xuống đất ngay tại trận kêu gào và khóc, đáng tiếc một nhóm phụ nữ có chồng hung hãn không tin nước mắt của bà ta.
Ánh mắt Đinh Quế Mai sắc bén lướt qua đuổi theo con gái, gầm lên:"Nồi nấu cơm đâu? Kệ đâu? Cây cán bột, vỉ tre đậy vung còn có bàn ăn đâu? Khi chuyển đến nhà gặm sống à!"Khương Vân xoay người, lại đi tìm cái nồi sắt.
Ban đầu trong nhà có hai cái nồi, một cái bị hỏng nặng không thể dùng được nữa, sau đó bà Tống mới lên tiếng mua cái mới, nhưng chưa kịp mua thì Khương Vân đã nhận được thư nặc danh rồi.
Chiếc nồi còn lại cũng không tốt lắm, vết nứt đã hàn vá mấy lần, Khương Vân có chút chướng mắt.
Nếu bà già này lên tiếng, vậy cô sẽ lấy đi.
Bà Tống kêu gào và nhào vào cái nồi: "Tôi nói này thông gia, giết người xong là đầu rơi xuống đất, trả thù không thể cướp nồi nhà người ta được.
"Thời điểm này cái nồi là tài sản quan trọng của một gia đình, lấy của cải trong nhà ra là đập nồi bán sắt, làm vậy cũng là bất đắc dĩ.
Mà người trong thôn đánh nhau, cũng đặt câu “đập vỡ nồi nhà bạn” ở trên miệng, điều này là sự uy hiếp cực kỳ lợi hại.
Nhưng Đinh Quế Mai không phải đến để uy hiếp, càng không phải đến để nói mạnh miệng.
Bà nhìn con gái mình bưng nồi, bà Tống đi đến cướp, xông thẳng qua đó bảo Khương Vân buông tay.
.