Cơm sáng qua đi, vẫn như cũ không thấy bóng dáng Thẩm Phú Sơn đâu, Tôn Văn Tĩnh ha một tiếng, cảm thấy chính mình thật là buồn cười.Sắp đến buổi trưa, đang lúc cô nghĩ mình làm thế nào để chạy trốn thì Nhị Oa tới cửa.Đời này, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đời trước cũng chưa thấy qua được mấy lần.“Chị dâu, đại ca có việc ra ngoài một chuyến, bảo em qua nhắn với chị một tiếng.”Ra ngoài?Tôn Văn Tĩnh cảm thấy có chút gì đó không thích hợp: “Nhị Oa, anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?”Nếu chỉ là ra ngoài một chuyến, Thẩm Phú Sơn sao có thể không nói gì với cô được.Nhị Oa ế một tiếng: “Sao chị dâu lại biết em tên là Nhị Oa?”Nói lỡ miệng rồi.Tôn Văn Tĩnh làm dữ với anh ta: “Anh đừng lãng qua chuyện khác, đến cùng là chuyện thế nào hả?”Nhị Oa chỉ ầm ừ chứ không nói gì, Tôn Văn Tĩnh lại không tin cô không thu thập được anh ta.“Anh không nói chứ gì, được, sau này tôi mà gặp Thẩm Phú Sơn thì sẽ nói với anh ấy là anh bắt nạt tôi, xàm sỡ tôi…”Nhị Oa bị dọa cho hết hồn, sắc mặt trắng nhợt: “Chị dâu, mấy chuyện này không nên nói bậy, sẽ ra mạng người đấy.”Tôn Văn Tĩnh nhoẻn miệng cười: “Vậy anh có nói hay không?”Sắc mặt Nhị Oa cứng đờ: “Chị dâu, đây không phải là chị làm khó em sao? Đại ca dặn không được nói cho chị biết là vì sợ để chị lo lắng.
Chị nghĩ coi, nếu em nói cho chị, đại ca còn không xử lý em à?”Làm đàn em cho người ta cũng khó lắm chứ.Tôn Văn Tĩnh cười lạnh: “Anh sợ anh ấy xử lý anh đúng không? Anh có tin là giờ tôi hét lên, kêu anh giở trò đồi bại với tôi không hả?”Nhị Oa phục rồi, không lằng nhằng nữa mà đem chuyện từ đầu chí cuối nói luôn một thể cho cô nghe.Tối hôm qua mấy anh em tốt tụ hội một phen, Thẩm Phú Sơn không uống rượu, mấy người khác khích anh một hồi, thế là làm anh nóng lên, nổi giận.Thẩm Phú Sơn động tay thu thập bọn họ một trận, không ai đánh lại anh cả.Xử lý bọn họ xong, Thẩm Phú Sơn tự mình đứng không vững nên té ngã, ai ngờ lại ngã lên trên mặt kính.
Thế là máu chảy không ngừng, bị đưa đi bệnh viện.Nhị Oa nói tình hình bây giờ đã không sao rồi, bác sĩ nói nằm viện quan sát mấy ngày là có thể về nhà.Trong lòng Tôn Văn Tĩnh tràn ngập tự trách, nghĩ ngợi một hồi thì muốn vào bệnh viện thăm anh.Nhị Oa không muốn cô đi, một lúc thì nói Thẩm Phú Sơn không sao đâu mà, nhưng nếu thật sự không có việc gì, thì sao lại cứ cố ngăn cản cô như vậy? Tôn Văn Tĩnh vẫn quyết tâm đi lên huyện thành, cuối cùng vẫn là Nhị Oa đưa cô lên đó.Đi đến trước cửa phòng bệnh của anh, Tôn Văn Tĩnh nhìn vào trong xem thử, liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Phú Sơn đang nằm trên giường bệnh trong phòng.Hình như anh đang ngủ, mắt nhắm lại, mặt không bị thương, còn vết thương trên người thì nhìn không thấy.Nhị Oa dẫn cô vào trong phòng bệnh.
Phòng bệnh này có chiếc giường, lúc này chỉ có mỗi mình Thẩm Phú Sơn chiếm một giường thôi, hai giường còn lại đều để không, ngay cả chăm đệm đều không có.Tôn Văn Tĩnh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhìn anh.
Nhị Oa tìm đại một lý do rồi đi ra khỏi phòng.Xốc chăn của anh lên nhìn nhìn, trên ngực quấn đầy băng gạc.
Nhìn xuống chút nữa, ừm, trên hông cũng có băng gạc.
Miệng vết thương thấm máu, băng gạc đều bị nhiễm đỏ.Tôn Văn Tĩnh không dám nhìn kĩ xem vết thương lớn hay nhỏ, sợ mình sẽ khóc mất.
Cô lấy tay bịt miệng mình lại.Ngày thường Thẩm Phú Sơn ngủ rất thính, lúc này lại bởi vì mất máu quá nhiều mà chẳng hề có chút phản ứng nào cả..